Vẫn là Cận Vu Thân đó.
Tự cao, ngạo mạn.
Luồng không khí quen thuộc giữa họ dường như được đắm mình trong ánh nắng ấm áp của cả mùa đông, cuối cùng cũng xua tan mây mù, làm dịu đi tâm trạng cáu kỉnh và chán nản vốn có của Thang Chi Niệm.
Những món đặc sản mà Thang Chi Niệm mang về đều đã được mẹ cô bảo quản, mấy món thịt xông khói, lạp xưởng, cải muối sao mà trữ trong phòng cô được.
"Không có ở đây." Thang Chi Niệm vẻ mặt vô tội.
Cận Vu Thân nheo mắt: "Cậu bỡn tôi?"
"Không, tôi không có." Thang Chi Niệm giải thích: "Mấy món đồ ăn đó đều được mẹ tôi cất rồi."
"Chỉ có đồ ăn?"
"Ừm……"
"Hiểu rồi, cậu ứng phó thôi."
Thang Chi Niệm khựng lại: "Thực ra tôi có làm một món đồ chơi nhỏ."
"Đưa tôi." Tên này vẫn bá đạo như trước, hoàn toàn không nghe cô nói hết, cũng không cho cô cơ hội kịp hối hận.
Cận Vu Thân không mời mà đến, bước thẳng vào phòng của Thang Chi Niệm, ngồi vào chiếc ghế của bàn học.
Tựa như vị "thái tử" trên cao vậy, nhướng mày nhìn cô, ý đang giục cô.
Thang Chi Niệm có chút hối hận, đáng ra không nên nói.
Cô đúng là đã làm một món đồ nhỏ, đó là một con thỏ nhỏ làm bằng len với Thẩm Tư vào những ngày trước và sau giao thừa. Lúc đầu, Thẩm Tư vừa sưởi ấm bên đống lửa vừa đan một chiếc khăn quàng cổ, Thang Chi Niệm ngồi cạnh nhìn hồi ngứa tay, cũng bắt đầu mày mò.
Đã làm một con thỏ nhỏ, nghĩ rằng không thể mang con thỏ nhỏ ở nhà đến thành phố Hằng Dự cho Cận Vu Thân được, vậy cứ mang theo con thỏ tự làm này thôi.
Nhưng nó thật sự quá xấu xí rồi.
Thỏ nhà người ta đều là đáng yêu dễ thương, trắng trẻo non nớt.
Thang Chi Niệm đan ra một con thỏ đen, bởi vì thỏ trong nhà cô đều là lông đen. Ai biết được khi làm ra nó lại xấu xí đến thế.
Thứ xấu xí bị cô cất ở nơi sâu nhất trong tủ quần áo.
Thang Chi Niệm ngập ngừng: "Hay là thôi đi."
Cận Vu Thân thúc giục: "Thôi gì mà thôi, mau lấy ra."
Thang Chi Niệm thở dài: "Nói trước, cậu không được chê nha."
"Ừ, không chê." Cậu ra vẻ thấu hiểu.
Thang Chi Niệm bối rối lấy con thỏ xấu xí ra, đưa cho Cận Vu Thân.
Cận Vu Thân nhận lấy, kéo kéo tai chú thỏ, sau đó lại kéo kéo tứ chi của nó, còn nắn nắn chiếc đuôi tròn nữa.
Cậu cười rất tự nhiên, khóe môi cũng sắp chạm đến mang tai rồi.
"Buồn cười vậy sao?" Thang Chi Niệm muốn giật lại, "Cậu không thích thì trả lại cho tôi."
Cận Vu Thân kéo chiếc áo len ra, giấu chú thỏ vào bên trong, bộ dạng như một đứa trẻ nghịch ngợm: "Ai nói tôi không thích hả? Rất dễ thương, giống hệt cậu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!