Thang Chi Niệm quyết định nhét điện thoại vào túi áo khoác để tránh bỏ lỡ tin nhắn.
Chủ yếu là cô không muốn bỏ sót tin nhắn của Cận Vu Thân.
Cũng muốn biết năm nay mẹ có thể về nhà ăn Tết, chắc Cận Vu Thân có nhúng tay vào.
Thực ra con người cậu rất tốt.
Hôm nay đã là ngày 28 tháng chạp, năm nay không có 30. Ngày mai là đêm giao thừa.
Mấy ngày nay, Thang Chi Niệm cùng bà ngoại lau chùi nhà cửa từ trong ra ngoài, treo đèn lồng và dán câu đối để chào đón mẹ về nhà.
Thang Nguyên hai năm nay không về nhà ăn Tết, trong nhà chỉ có hai bà cháu, cũng khá lạnh lẽo. Nhưng quan hệ với hàng xóm láng giềng tốt, nên bữa tối giao thừa ăn cùng gia đình Thẩm Tư, cũng khá náo nhiệt.
Dù là đi máy bay nhưng sau khi xuống máy bay, phải chuyển hai chuyến xe, về đến nhà cũng đã gần tối.
Thang Chi Niệm đã sớm đợi mẹ ở trước cửa nhà, vừa nhìn thấy mẹ, liền chạy tới xách hành lý giúp bà.
Lần này Thang Nguyên về mang theo rất nhiều đồ, nói là có vài món đồ Tết của Cận gia tặng.
Đến cuối năm, có rất nhiều khách đến thăm hỏi Cận gia, quà tặng cũng nhiều, đủ loại đồ đạc chất đống trong kho, sơn hào hải vị chất trong ngăn giữ tươi để mãi sắp thành thịt ôi thiu.
Diệp Như Chi trở về Cận gia vào ngày 25 tháng 12 âm lịch, nói Thang Nguyên chia quà trong kho. Một số đồ có thời hạn sử dụng ngắn đều cho người làm trong nhà.
Thang Nguyên về mang theo rất nhiều hải sản, trái cây và một ít đồ bổ đắt tiền. Những thứ này là đồ thường ngày ở Cận gia, nhưng khi mang về quê lại là những thứ hiếm thấy.
Thang Nguyên dặn Thang Chi Niệm: "Đem cherry trong giỏ chia cho mọi người, để lâu quá mẹ sợ hỏng mất."
Cherry tuy không phải là hàng hiếm nhưng trên trấn không thấy bán, nguyên nhân chính là do giá thành cao, thời gian bảo quản của trái cây ngắn, sau khi nhập về cũng khó bán ra. Trong quận thì có bán loại 3J4J gì đó, giá cao ngất ngưởng.
Thang Chi Niệm nhớ lại đêm Giáng sinh, Cận Vu Thân mặc một bộ đồ trắng, ngồi trên ghế với một hộp cherry trên tay, dáng vẻ rất ngạo nghễ. Hộp cherry đó còn là sai Thang Chi Niệm đem đi rửa sạch.
Lúc đang chia cherry cho hàng xóm thì Thang Chi Niệm nhận được tin nhắn của Cận Vu Thân.
Zak: [Mẹ cậu về đến nhà chưa?]
Thang Chi Niệm nghe thấy tiếng báo tin nhắn từ điện thoại trong túi, nhanh chóng lấy ra, trả lời ngay: [Đến nhà rồi.]
Zak: [Ừ.]
Cận Vu Thân vốn muốn nói sao mẹ con hai người có thể làm vậy hả? Đến nơi cũng không biết nhắn tin hay gọi điện báo bình an?
Nhưng mà, Thang Nguyên dường như không có trách nhiệm báo cáo với cậu.
Không lâu sau, Thang Chi Niệm lại gửi một tin nhắn khác cho Cận Vu Thân: [Chút nữa cho cậu xem cái này!]
Zak: [?]
Thang Chi Niệm chia xong cherry, giúp mẹ thu dọn đồ đạc đem về, rồi chạy đến chuồng thỏ ở cửa sau.
Cô cũng là chiều nay tình cờ phát hiện ra một con thỏ trong lồng đã hạ sinh sáu chú thỏ con.
Thỏ sơ sinh có màu hồng non nớt, mềm mại và không có lông, thoạt nhìn trông giống một con chuột nhỏ.
Thang Chi Niệm chia ra một khu riêng cho thỏ mẹ và thỏ con, đồng thời trải rất nhiều cỏ khô để không khí xung quanh kín gió có thể giữ ấm cho chúng.
Bên kia, Cận Vu Thân vẫn đang kiên nhẫn chờ tin của Thang Chi Niệm. Không ngờ, giây tiếp theo, điện thoại rung lên, trên màn hình là cuộc gọi video.
Điện thoại suýt chút bị Cận Vu Thân ném ra ngoài, như một củ khoai tây nóng hổi vậy, tim cậu lúc này đập thình thịch không thể kiểm soát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!