Hy vọng bạn hạnh phúc, không chỉ trong ngày Giáng sinh.
——[Bài hát được chia sẻ bởi Thang Thang]Vào đêm Giáng sinh, cuối cùng Cận Vu Thân cũng đến lớp. Thật không dễ dàng mà, để chào đón cậu chủ này, thành phố Hằng Dự thậm chí còn có nắng lên, quét sạch khung cảnh mùa đông u ám.
Cậu chủ đeo khẩu trang màu đen, mặc áo khoác màu trắng, nghiêng người bước ra từ chiếc Nanny Van màu trắng, ánh nắng vàng nhạt buổi sáng sớm khiến cậu trông thật cao quý. Có người chào cậu, cậu ngẩng đầu lên, hơi nheo mắt vì nắng. Sau khi thích ứng với ánh sáng chói chang, cậu cũng không ngần ngại đáp lại đối phương bằng nụ cười, hơi nhướng mày, đôi đồng tử vốn màu hổ phách nhạt dường như đã được tôi luyện bởi một chút ánh sao.
Khoảng thời gian này Cận Vu Thân không đến lớp, hôm nay đi học lại khiến mọi người cảm thấy khá mới mẻ.
Hàn Oánh nhìn thấy Cận Vu Thân từ xa, chạy bước nhỏ tới vỗ vai cậu: "Zak! Chào buổi sáng!"
Cận Vu Thân đút hai tay vào túi quần, uể oải đáp lại một tiếng.
Hàn Oánh thấy cậu đeo khẩu trang, lại nghe cậu nói kèm giọng mũi, hỏi: "Cậu bị cảm sao?"
"Ờm."
"Vậy cậu uống thuốc chưa?"
"Chưa."
Đang vào mùa lạnh, Hàn Oánh mặc một chiếc váy siêu ngắn, phối bốt cao, mái tóc dài được uốn thành lợn sóng xõa xuống vai, có trang điểm nhẹ. Cô nàng được xem là người tạo ra xu hướng thời trang, một bộ trang phục mặc một lần rất hiếm khi mặc lần thứ hai, trừ khi cô nàng rất thích nó. Trên tay cầm chiếc túi nhỏ của một thương hiệu lớn quốc tế, giá tưởng chừng không đắt nhưng mấy thứ linh tinh phối cho tương xứng tính ra còn đắt hơn cả chiếc túi.
Tầm nhìn của Cận Vu Thân hướng về Thang Chi Niệm đang ở cách đó không xa, cô sợ lạnh, quấn mình như một con gấu vậy, chiếc khăn quàng cổ màu đỏ sậm do Thang Nguyên tự tay đan khiến đầu cô trông nhỏ nhắn hơn.
Thang Chi Niệm nhìn thấy Chu Hiểu Dao liền chạy bước nhỏ tới quàng lấy cánh tay người ta, hai cô gái cười nói vui vẻ.
Cận Vu Thân cao ráo, đôi chân dài sải bước đi, Hàn Oánh phải chạy bước nhỏ mới đuổi kịp, ngẩng đầu nhìn cậu: "Sao thời gian này cậu ít đến lớp vậy? Tớ hỏi Wilx mấy lần, nhưng cậu ấy đều nói không biết cậu đang làm gì."
"Sao vậy? Cậu có việc tìm tôi hả?"
"Người ta lo lắng cho cậu mà, nhắn tin cậu cũng không trả lời."
Cận Vu Thân đột nhiên dừng bước, từ trên cao nhìn xuống Hàn Oánh: "Cậu quan tâm đến tôi còn hơn cả mẹ tôi."
Hàn Oánh mỉm cười nghiêng đầu: "Không được sao?"
"Bớt giùm." Sự lạnh lùng khắc sâu vào xương tủy và sự vô tình hiện rõ trên trán cậu, rất xứng với hai chữ tuyệt tình.
Khuôn mặt tươi cười của Hàn Oánh tức khắc cứng đờ, ban ngày trời quang đãng nhưng lại bị dội một gáo nước lạnh, vừa xấu hổ vừa quẫn bách. Cận Vu Thân là người duy nhất trong trường Quốc tế Hằng Dự có thể đối xử với cô nàng lạnh lùng như vậy. Nếu không phải vì thích cậu thì cô nàng đã không cố tình lấy lòng cậu rồi.
Mọi người đều gọi Hàn Oánh là công chúa nhỏ của SWAN, cô nàng chắc chắn có sự tự tin này. Từ nhỏ đã được cung phụng nâng niu như vật báu, nũng nịu mà lớn lên, muốn gì được nấy, nhưng lại thích phải cục đá cứng đầu Cận Vu Thân. Cô nàng không phải là người nông cạn, thích Cận Vu Thân không chỉ vì vẻ ngoài đẹp trai và gia cảnh của cậu, điều quan trọng là cô nàng biết Cận Vu Thân không giống những cậu công tử bột ăn chơi xa đọa trong giới, cậy quyền cậy thế của gia đình làm xằng làm bậy.
Ngược lại, Cận Vu Thân rất lương thiện, cậu căm ghét cái ác, giống hệt cao thủ ẩn dật trong tiểu thuyết võ thuật, không màng danh lợi, gặp chuyện bất bình là ra tay giúp đỡ.
Nhìn bóng lưng ngạo nghễ tùy ý của Cận Vu Thân, Hàn Oánh lại cảm thấy mình đúng là có mắt nhìn.
Nếu Cận Vu Thân có thể bị hạ gục dễ dàng như vậy thì cũng nhàm chán thật.Hầu như không có tiết học vào đêm Giáng sinh. Ngày mai là Giáng sinh và tối nay sẽ có tiệc.
Thang Chi Niệm đang rất căng thẳng, tối nay cô sẽ lên sân khấu hát trước toàn thể học sinh trường Quốc tế Hằng Dự.
Mặc dù Tạ Bành Việt luôn an ủi Thang Chi Niệm rằng có gần 20 tiết mục biểu diễn trên sân khấu, ngoài ra còn các bài phát biểu của lãnh đạo thành phố và lãnh đạo trường, hoàn toàn không có ai chú ý đến cô đâu.
Nhưng Thang Chi Niệm vẫn không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Mặc dù trước đó cô đã từng lọt vào top 10 ca sĩ hàng đầu của trường, nhưng quy mô hoàn toàn không bì được với Trường Quốc tế Hằng Dự.
Đối với bữa tiệc Giáng sinh này, Trường Quốc tế Hằng Dự không chỉ thu hút rất nhiều nhà tài trợ, mà còn có các đài truyền hình đến quay phim.
Đây không phải là điều mà một trường cấp ba của quận có thể giải quyết chỉ bằng cách dựng một sân khấu và hát vài bài, chỉ riêng diễn tập đã phải mất vài ngày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!