Dịch: Ba Khúc Gỗ
Biên tập: Thư Ngố
___________________________
Thang Chi Niệm cảm thấy phản ứng của mình quá kỳ lạ, tim cô tê dại, như có thứ gì đó sắp lao ra khỏi lồng ngực.
Trên người Cận Vu Thân lúc này toát ra vẻ hào quang kiêu ngạo, đám mây mù tích tụ kia đã bị cuốn đi, cậu nở nụ cười biếng nhác, dáng vẻ kêu căng ngạo mạn.
Những người có mặt đều biết Cận Vu Thân hiếm khi đánh đàn trước mặt người khác, nên họ đều coi đó là một sự hưởng thụ mà chăm chú lắng nghe. Hơn nữa, kỹ năng chơi piano của Cận Vu Thân thực sự rất cao.
Chỉ là Cận Vu Thân chưa bao giờ bộc lộ mặt này trước mặt Thang Chi Niệm.
Màn solo ban đầu đã trở thành một màn hòa tấu lớn, thậm chí có người còn ngẫu hứng biểu diễn ở giữa. Bầu không khí bùng nổ đến mức tưởng chừng như muốn thổi bay mái nhà.
Khi nốt nhạc cuối cùng rơi khỏi đầu ngón tay Cận Vu Thân, khán giả vỗ tay vang dội.
Họ không ngần ngại khen ngợi và tung hô, thẳng thắn bày tỏ cảm xúc của mình, thích tức là thích.
Có lẽ đây chính là cảm giác thư thái của học sinh trường quốc tế. Họ không bị gò bó trong bộ đồng phục học sinh rập khuôn cũng như kiểu tóc gọn gàng. Họ có cá tính, không chịu sự ràng buộc, giống như một khúc nhạc vui tươi, trên người họ toát lên sự tự tin và niềm vui có sức lan tỏa đến người xung quanh.
Thang Chi Niệm ngược lại cứ ngáo ngơ, quên mất vỗ tay khen ngợi.
Cận Vu Thân ngồi trước đàn piano không đứng dậy, chỉ nghiêng người đối mặt với Thang Chi Niệm, một tay đặt lên bàn phím: "Bắt đầu đi, cậu muốn hát bài gì, tôi đệm cho cậu."
Thang Chi Niệm không biết bản thân có thể hát bài gì, lần này cô đến chỉ là định đối phó Tạ Bành Việt cho qua thôi, thế nên không có chuẩn bị gì hết.
Nào ngờ đến nơi mới nhận ra, nơi đây có nhiều người như vậy.
Cô nắm chặt chiếc micro trong tay, lòng bàn tay toát mồ hôi.
Thang Chi Niệm lắc lắc đầu, nói mình không biết.
Cận Vu Thân nhận thấy sự căng thẳng của Thang Chi Niệm, vẫy tay với cô: "Qua đây."
Thang Chi Niệm ngơ ngác đi về phía Cận Vu Thân, tuy chỉ có mấy bước nhưng cô cảm thấy như vừa vượt qua ngàn vạn khe núi, đi đến trước mặt cậu.
Ít nhất, lúc đối diện với Cận Vu Thân, cô không quá lo lắng. Có lẽ trong khoảng thời gian học tiếng Anh đã tạo ra sự quen thuộc này, cô phải trả bài thuộc lòng vô số bài báo tiếng Anh trước mặt cậu, cũng liên quan đến vô số cuộc đối thoại với cậu.
Đứng trước Cận Vu Thân, cô tự nhiên sẽ thoải mái hơn.
"Đưa điện thoại cho tôi." Cận Vu Thân nói với Thang Chi Niệm.
Thang Chi Niệm không hiểu ý cậu, nhưng vẫn tin tưởng vô điều kiện, đưa điện thoại cho cậu.
Cận Vu Thân nhận lấy điện thoại và mở ứng dụng phần mềm âm nhạc tìm kiếm bài hát mà Thang Chi Niệm nghe nhiều nhất.
Tục ngữ có câu, "Học thuộc ba trăm bài thơ Đường, dù không biết sáng tác cũng biết ngâm thơ".
Ca hát cũng vậy, nếu Thang Chi Niệm thực sự không biết hát bài gì thì chọn bài mà cô nghe nhiều nhất thì không sai được.
"Enchanted thế nào?" Cận Vu Thân nhướng mày hỏi.
Ứng dụng cho thấy bài hát này được lặp đi lặp lại hơn 100 lần.
Mục đích Thang Chi Niệm nghe bài hát này rất đơn giản. Thứ nhất, cô thích giai điệu của bài hát này; thứ hai, muốn học tiếng Anh qua các bài hát tiếng Anh. Cô thực sự đã nghiêm túc học, nhớ thuộc lòng những từ tiếng Anh trong bài hát này, không chỉ học giai điệu mà còn học cách phát âm tiếng Anh và các từ nối.
Thang Chi Niệm không chắc liệu mình có thể hoàn thành suôn sẻ hay không, đôi mắt như chú nai con bất lực, nhìn chằm chằm vào Cận Vu Thân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!