Xuống xe lửa, xuyên qua dòng người tấp nập, thấy yêu một ca khúc tên là Someday. Lần đầu tiên tôi ngồi trên chiếc Rolls
-Royce cao cấp, đón ánh nắng rực rỡ và làn gió ấm áp, sau đó lại đến một thế giới hoàn toàn mới. Tôi sẽ không bao giờ quên cảm giác lúc này, tự nhủ, đừng tham lam, đã tới thì an tâm ở lại.
——[Bài hát được chia sẻ bởi Thang Thang]Buổi tối Thang Nguyên phải ở nhà chăm sóc lão phu nhân.
Lão phu nhân là bà nội của Cận phu nhân, đã chín mươi lăm tuổi, đi lại khó khăn, phần lớn thời gian đều nằm trên lầu với ống thở oxy.
Trước khi rời khỏi phòng của Thang Chi Niệm, Thang Nguyên dặn cô buổi tối hãy nghỉ ngơi thật tốt, nói ngày mai sẽ dẫn cô đi trung tâm mua sắm mua vài bộ quần áo.
Hoành thánh để trong tủ lạnh, rất dễ tìm. Hoành thánh gói bằng tay được xếp gọn gàng trong hộp, Thang Chi Niệm nhận ra đây là những chiếc hoành thánh do mẹ cô làm. Hoành thánh mẹ gói tuy không đẹp nhưng nhân rất nhiều và ngon gấp vạn lần hoành thánh đông lạnh bên ngoài.
Thang Chi Niệm không muốn làm phiền mẹ chỉ vì chuyện nấu hoành thánh cỏn con này, cô đổ nước vào nồi, đặt lên bếp ga rồi bật lửa.
Những công việc nhà nhỏ nhặt như nấu ăn đều khá dễ dàng với Thang Chi Niệm. Con nhà nghèo thường phải lo liệu việc nhà từ sớm, ở thị trấn Trầm cô và bà ngoại nương tựa lẫn nhau, chỉ cần là việc trong tầm tay thì dù lớn hay nhỏ cô đều giành phần làm. Bà ngoại năm nay đã ngoài sáu mươi, Thang Chi Niệm có khả năng tự lập, không có lý do gì để lười biếng giao hết mọi việc cho người lớn tuổi.
Trong lúc đang nấu hoành thánh, Thang Chi Niệm cũng đi lấy một cốc nước, ngửa cổ nốc cạn. Cô ngẩn ngơ tựa vào bàn bếp một lúc, nhìn nước trong nồi sôi sùng sục một lần, lại đổ tiếp một bát nước lạnh vào.
Điện thoại trong túi rung lên, có tin nhắn đến.
Thẩm Tư: [Không ngủ được, không ngủ được.]
Thang Chi Niệm trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc nghịch ngợm: [Sao vậy? Nhớ tớ quá không ngủ được hả?]
Thẩm Tư: [Xí!]
Thẩm Tư: [Mai khai giảng rồi, không muốn đi học huhuhu]
Thẩm Tư: [Bên cậu khi nào khai giảng?]
Thang Chi Niệm: [Ngày mốt.]
Thẩm Tư: [Nghe nói các trường quý tộc quan niệm giai cấp rất nặng.]
Thang Chi Niệm: [Cậu sợ tớ bị bắt nạt hả?]
Thẩm Tư: [Không phải, tớ sợ người khác bị cậu bắt nạt!]
Nước trong nồi sôi lần nữa, Thang Chi Niệm đã đổ hai lần nước lạnh vào đó. Lần sôi cuối cùng, hoành thánh đã chín.
Lớp vỏ hoành thánh óng ánh trong suốt như pha lê, bên trong chứa đầy nhân, có một miếng bị tróc vỏ nhưng trông vẫn rất ngon.
Thang Chi Niệm vớt hoành thánh ra, đặt lên bàn ăn rồi rời đi.
Sáng hôm sau, bát hoành thánh vẫn còn nguyên chỗ cũ. Chưa hề động đến.
Thang Chi Niệm mím môi, lông mày cau lại. Cô ghét những người lãng phí thức ăn.
Thang Nguyên thấy lãng phí, nên hâm nóng lại bát hoành thánh cho Thang Chi Niệm ăn. Nhân trong hoành thánh bao gồm tôm sú, trứng cá và nấm matsutake quý giá.
Sợ nguyên liệu để lâu trong tủ lạnh sẽ bị thay đổi mùi vị, nên mỗi lần Thang Nguyên chỉ gói khoảng hai hộp cho vào tủ lạnh.
Cận Vu Thân không bao giờ ăn đồ ăn thừa hay để qua đêm, Cận gia cũng không ăn. Hầu hết những đồ ăn thừa đều bị đổ bỏ. Bình thường Thang Nguyên cảm thấy lãng phí, sẽ tự mình ăn. Điều này cũng đã được chủ nhà đồng ý.
Gia đình bình thường ăn lại đồ ăn thừa để qua đêm vốn không phải chuyện gì hiếm có, huống hồ bát hoành thánh này cũng chưa bị đụng qua, Thang Chi Niệm không cảm thấy có gì bất ổn.
Đây cũng là lần đầu tiên Thang Chi Niệm ăn hoành thánh có loại nhân này. Hoành thánh để qua đêm, nấu lại lần nữa khó tránh sẽ bị tróc vỏ, nhưng hương vị thật sự rất ngon. Khoảnh khắc cho vào miệng nhai, trứng cá nổ tan trong khoang miệng, cả miếng tôm sú khi cắn vào rất dai và mùi thơm của nấm matsutake không hề bị lấp đi.
Cực kỳ ngon.Ăn trưa xong, Thang Nguyên dẫn Thang Chi Niệm ra ngoài, chuẩn bị đưa con gái đến trung tâm mua sắm mua ít đồ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!