Dịch: Ba Khúc Gỗ
Biên tập: Thư Ngố
___________________________
Tâm trạng vui vẻ sụp đổ sau sự xuất hiện của Cố Hình.
Thang Chi Niệm mãi lo dỗ dành cô bé dễ thương, không để ý đến tâm trạng của Cận Vu Thân.
Cô có dành thời gian quay sang nhìn cậu, nói: "Cậu ăn bánh ngọt trước đi."
Làm gì còn tâm trạng ăn bánh chứ.
Thang Chi Niệm, cậu mua bánh gì vậy? Nhìn không ngon chút nào.
Cận Vu Thân ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh, đặt đồ lên bàn, hơi ngẩng đầu nhìn Thang Chi Niệm. Dáng vẻ ngạo mạn của cậu quá bức người, hai tay nhàn nhã đặt lên tay vịn, như thể có thể rút súng từ trong túi áo khoác của mình bất cứ lúc nào.
Có rất nhiều du khách đang tìm chỗ ngồi cạnh tiệm bánh ngọt. Dù bên cạnh cậu có ghế trống cũng không ai dám tới ngồi.
Thủ thuật dỗ trẻ con của Thang Chi Niệm không có gì quá đặc biệt, nhưng người với người tương tác, chỉ cần thể hiện đủ lòng tốt và sự ấm áp thì đối phương sẽ cảm nhận được, đặc biệt là trẻ con.
Thang Chi Niệm cũng rất thích trẻ con, cô bé không khóc không quấy nữa rất đáng yêu.
Tuy nhiên, hầu hết trẻ con khóc là có nguyên nhân, hoặc là bị dọa sợ, hoặc là cảm thấy khó chịu hoặc là không vui. Cách bọn trẻ thể hiện cảm xúc rất trực quan, cứ khóc thôi.
Khóc sẽ được chú ý, sẽ được an ủi, sẽ được chăm sóc, vì vậy người ta nói rằng trẻ biết khóc sẽ được kẹo.
Thang Chi Niệm không phải là đứa trẻ hay khóc nhè, chỉ là chẳng có gì đặc biệt đáng để cô khóc mà thôi. Lúc nhỏ cũng sẽ khóc, sợ bóng tối, sợ ở một mình, khóc cho đến khi ngủ thiếp đi, nhưng khi tỉnh dậy vẫn chỉ có một mình. Lúc đó bà ngoại bận việc ngoài đồng, cô còn quá nhỏ, dẫn ra đồng ban ngày phơi nắng gió bụi, ban đêm muỗi đốt, nên bà ngoại bảo cô ở nhà.
Đứa trẻ đang khóc ở trong vòng tay của Thang Chi Niệm một lúc đã nín khóc, đây cũng là bản lĩnh của cô.
Cận Vu Thân nhìn cảnh Thang Chi Niệm dỗ dành đứa trẻ, sắc mặt lạnh băng tan thành mặt nước, tưởng chừng như yên bình, nhưng bên dưới lại có thứ gì đó sâu thẳm hàng nghìn thước. Trong ký ức của cậu dường như có chuyện quá khứ rất đau buồn, mang theo một lớp sương mơ hồ, khó chịu đến mức khiến cậu không muốn nghĩ tới. Nhưng những mảnh vỡ đó luôn xuất hiện trong giấc ngủ của cậu, giống như những móng vuốt ma quái, dùng đôi tay có móng vuốt dài đầy máu bóp cổ cậu khiến cậu không thể nào thở được.
Chuyện quá khứ ngột ngạt này, cho đến tận hôm nay, vẫn khiến nhịp tim của Cận Vu Thân rối loạn và khó thở.
Thang Chi Niệm mãi lo dỗ đứa nhỏ, mới đầu không để ý tới Cận Vu Thân. Cho đến khi cô quay đầu lại, nhìn thấy Cận Vu Thân cau mày, sắc mặt rất tệ.
Cô tưởng cậu không khỏe, nên đưa tay vỗ nhẹ vai cậu, trầm giọng gọi tên cậu: "Cận Vu Thân."
Cái vỗ nhẹ nhàng từ lòng bàn tay ấm áp dường như đã kéo Cận Vu Thân ra khỏi vực thẳm. Cậu đột nhiên thả lỏng đôi lông mày đang nhíu chặt của mình, nhìn cô thật kỹ bằng đôi mắt sâu thẳm như hút người ta vào con ngươi.
"Cậu sao vậy?" Giọng nói của Thang Chi Niệm rất êm dịu.
Hôm nay là ngày nghỉ, Thang Chi Niệm hiếm khi không buộc mái tóc dài lên, vừa mới gội vào sáng sớm, xõa tự nhiên xuống vai. Tóc cô rất dài, chất tóc không quá mềm mượt, nhưng không hề xoăn chút nào.
Lúc cúi người lại gần, một phần tóc rủ xuống vai Cận Vu Thân, mang theo mùi thơm thoang thoảng.
Cận Vu Thân hồi phục tinh thần, thở một hơi dài nhẹ nhõm, không trả lời lời câu hỏi của Thang Chi Niệm.
Không lâu sau, bố của cô bé xuất hiện, là một người đàn ông trung niên đeo kính trông khá hiền lành. Tay ông ấy vẫn còn ướt, lau bừa lên người mình, vội vàng bế lại đứa trẻ từ trong tay Thang Chi Niệm, cảm ơn hai người họ.
Cận Vu Thân vẫn ngồi đó với thái độ cậu chủ, nói với bố của đứa trẻ: Đừng cảm ơn tôi. Cậu có giúp gì đâu.
Ông bố nhìn thấy thái độ không mấy thân thiện của Cận Vu Thân, nhất thời không biết phải nói gì, ông mỉm cười với họ, gật đầu rồi bế con rời đi.
Cận Vu Thân nhìn bóng lưng của người bố kia, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Cách đây rất lâu, cậu cũng từng nhìn thấy một cảnh tượng tương tự, một người bố đang ôm một cô bé. Khung cảnh vô cùng ấm áp hài hòa, đến mức Cận Vu Thân ngỡ rằng mình đã nhận nhầm người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!