Chương 28: Đồ Ngọt

Dịch: Ba Khúc Gỗ

Biên tập: Thư Ngố

___________________________

Phòng của Thang Chi Niệm bày trí rất đơn giản, giống như phòng đơn tiêu chuẩn trong khách sạn, nhưng ưu điểm là trang trí rất tinh xảo. Có bàn ghế, bàn học hướng ra cửa sổ, mở rèm không cản sáng, ngoài cửa sổ có bóng râm xanh.

Sau khi làm bài tập hoặc đọc sách trong một thời gian dài, nhìn ra ngoài cửa sổ, không chỉ bảo vệ đôi mắt mà còn giúp tâm trí cởi mở hơn.

Trong phòng chỉ có một cái ghế, sau khi bước vào Cận Vu Thân ngồi xuống chiếc ghế đó một cách rất tự nhiên. Cậu nhìn thấy cuốn bài tập ghi tên mình trên đó, tiện tay cầm lên lật xem.

Nét chữ của Thang Chi Niệm rất đẹp, nhưng vẫn không bằng Cận Vu Thân.

Cận Vu Thân luyện viết chữ với mẹ Diệp Như Chi từ nhỏ, bây giờ thậm chí có thể viết bản thảo như rồng bay phượng múa.

Diệp Như Chi yêu thích hội họa, chữ viết cũng rất đẹp. Trong những năm ở nhà chuyên tâm chăm Cận Vu Thân bà cũng không nhàn rỗi, bất cứ khi nào có thời gian, bà đều sẽ cầm cọ vẽ. Cận Vu Thân thấy mẹ vẽ tranh thì cũng tò mò, dùng bút vẽ nguệch ngoạc bên cạnh mẹ.

Diệp Như Chi thấy Cận Vu Thân có hứng thú nên dạy cậu vẽ tranh và viết chữ. Tuy nhiên, cậu không có hứng thú với hội họa, nhưng lúc luyện chữ thì chịu chăm chú hơn.

Lúc đầu chỉ học 36 nét cơ bản, về sau viết thành chữ đầy đủ.

Khi còn nhỏ, có sáu chữ mà Cận Vu Thân viết nhiều nhất gồm: Bi, ái, từ, mẫn, niệm, tư.

Từ năm đến mười tuổi, Cận Vu Thân đã hình thành thói quen luyện viết chữ hàng ngày, cũng không phải việc khó khăn gì, chỉ là ngẫu hứng, nhiều nhất là nửa tiếng đồng hồ.

Về sau không cần Diệp Như Chi dạy, cậu tự mình mò mẫm luyện viết chữ thảo. Nếu chia nhỏ ra, chữ thảo cũng có thể được chia thành nhiều loại. Cận Vu Thân đều thông thạo cả.

Trước đây, Tạ Bành Việt và Diệp Khai Sướng không hiểu được phông chữ chữ thảo nên cả hai đều nói đùa rằng Cận Vu Thân viết bừa.

Cận Vu Thân cũng không buồn giải thích. Mãi cho đến khi giáo viên đưa bức thư pháp của cậu đi thi và giành giải nhất trong cuộc thi thư pháp cấp tỉnh, họ mới coi trọng bức thư pháp của Cận Vu Thân.

"Cậu không nghiêm túc nha Thang Chi Niệm." Cận Vu Thân tiện tay nhặt một cây bút trên bàn và khoanh tròn vào vở bài tập, "Có lỗi chính tả."

"Đó là vì tôi viết nét liền, không phải viết sai."

"Đi còn chưa vững, đã muốn bay rồi."

Thang Chi Niệm đứng sang một bên, giống như một học sinh tiểu học bị giáo viên kiểm tra bài tập, ngoan ngoãn không lên tiếng.

Không biết đại thiếu gia đến đây có mục đích gì, Thang Chi Niệm nhìn Cận Vu Thân, chờ đợi chỉ thị.

Nhận thấy ánh mắt, Cận Vu Thân ngẩng đầu hỏi Thang Chi Niệm: "Cậu đứng ngây ra đó làm gì?"

"Cậu ngồi ghế của tôi rồi." Vì thế tôi chỉ có thể đứng thôi.

"Vậy tôi đứng lên trả lại cho cậu?"

"Đừng, cậu vẫn nên ngồi thì hơn."

Cận Vu Thân dựa vào ghế, dùng lòng bàn tay đỡ sau gáy, vẻ mặt nhàn nhã nói với Thang Chi Niệm: "Đưa điện thoại qua đây tôi xem thử."

Điện thoại ở ngay trên bàn, Cận Vu Thân cứ phải nói thêm câu này, để Thang Chi Niệm tự mình lấy.

Thang Chi Niệm nhấc điện thoại lên, phát hiện trong đó quả thực có một số tin nhắn chưa đọc, đều là của Cận Vu Thân.

[Đâu rồi?]

[Thang Chi Niệm!]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!