Chương 22: Nợ phong lưu

Dịch: Ba Khúc Gỗ

Biên tập: Thư Ngố

__________________________

Nghiêm túc mà nói, hồi còn học cấp ba ở thị trấn cũng có rất nhiều người thích Thang Chi Niệm.

Ngoại hình của cô vốn xinh xắn, tỷ lệ khuôn mặt cân đối, đôi mắt to tròn, mũi thẳng tắp, khá nổi bật giữa đám đông.

Sau đợt huấn luyện quân sự vào năm lớp 10, một số học sinh lớp cao hơn ở trường đã có ý với Thang Chi Niệm. Khi đi ngang thì huýt sáo với cô, hoặc cố tình thì thầm sau lưng cô. Nếu mạnh dạn hơn sẽ trực tiếp hỏi thẳng thông tin liên hệ của cô, bất chấp thời gian hay địa điểm, trong đám đông sẽ có những tiếng la ó hóng hớt.

Thang Chi Niệm vẫn luôn rất tỉnh táo, cô mới mười lăm tuổi mà yêu đương cái gì? Chăm chỉ học tập mới là ưu tiên hàng đầu.

Có thể cách giải quyết quá quyết đoán khiến đối phương không hài lòng, cuối cùng lại mang tiếng là thanh cao chảnh chọe. Sau đó còn có một số lời đồn ngày càng quá đáng, kéo cả gia cảnh xuất thân của cô vào, cuối cùng cô lại bị mang tiếng không đứng đắn.

Thang Chi Niệm quá bức bối, chạy đi tìm cô giáo Trần trút bầu tâm sự.

May mắn thay, giáo viên mà cô gặp trong đời là người vừa tốt bụng vừa kiên nhẫn, luôn chỉ dẫn cho cô.

Chẳng lẽ Thang Chi Niệm thực sự chưa từng rung động sao? Không hoàn toàn là vậy.

Lớp phó học tập cùng lớp là một bạn nam tên Quách Chấn, ngoại hình bình thường, tính cách hướng nội, hiếm khi chủ động nói chuyện với Thang Chi Niệm. Nhưng điểm số của bạn đó lại cao nhất lớp. Khi gặp phải một số câu hỏi mà các bạn khác không trả lời được, Thang Chi Niệm sẽ tìm đến Quách Chấn.

Quách Chấn không những hiểu được câu hỏi mà còn kiên nhẫn tỉ mỉ giải bài cho Thang Chi Niệm.

Lúc giải đề, Quách Chấn lập luận rõ ràng, rất tập trung và nói rành mạch. Giây phút đó, Thang Chi Niệm cảm thấy trên người Quách Chấn đang tỏa sáng.

Thực tế, Quách Chấn quả thực rất giỏi, mẹ cậu ấy là giáo viên trường cấp ba chuyên của huyện, còn bố cậu ấy là giám đốc văn phòng chính quyền thị trấn. Cậu được giáo dục tốt và khiêm tốn, trưởng thành trầm ổn hơn các bạn cùng lứa rất nhiều.

Thang Chi Niệm nhớ rất rõ hôm đó trời mưa rất to, cô quên mang ô, trú dưới mái hiên của tòa giảng đường, Quách Chấn cầm ô chạy đến đưa ô cho cô.

Có lẽ vì hôm đó mưa quá lớn, dẫn đến tầm nhìn và tâm trạng bị mơ hồ, Quách Chấn đột nhiên nói với Thang Chi Niệm "Tớ thích cậu" và đưa cho cô một bức thư tình.

Thang Chi Niệm bỗng phát hiện ra vầng sáng ban đầu bao quanh Quách Chấn đã biến mất.

Với những bài học kinh nghiệm trong quá khứ, Thang Chi Niệm từ chối Quách Chấn cũng không còn vô tình như vậy nữa. Cô nói với cậu ấy rằng bây giờ chúng ta vẫn còn nhỏ, đợi sau khi tốt nghiệp cấp ba, vào được trường đại học lý tưởng của mình, đến lúc đó nếu cậu vẫn thích tớ thì tớ sẽ thử chấp nhận cậu.

Quách Chấn không phải kiểu bám riết không buông, hiểu những lo lắng của Thang Chi Niệm, đáp lại cô là "nói phải giữ lời".

Sau trận mưa lớn đó, cho dù Thang Chi Niệm gặp đề bài không giải được, cô cũng sẽ không tìm Quách Chấn nữa, cố gắng giữ khoảng cách, tránh giao tiếp bằng ánh mắt.

Không ai có thể đoán trước được những thay đổi trong tương lai.

Đợi sau này họ học ở những trường đại học khác nhau, Quách Chấn tiếp xúc nhiều cô gái hơn, tự khắc sẽ quên cô thôi.

Khi tin tức Thang Chi Niệm chuẩn bị chuyển đến thành phố Hằng Dự được lan truyền, Quách Chấn rốt cuộc nhịn không được hỏi thẳng cô tại sao: Chẳng phải nói sẽ thi trường đại học lý tưởng sao? Sao cậu lại nuốt lời?

Thang Chi Niệm thực sự không còn cách nào khác, đành phải giả vờ đau khổ, yếu đuối bất lực: Cậu cũng biết hoàn cảnh gia đình tớ mà, những chuyện này không phải một đứa trẻ như tớ có thể quyết định.

Rất nhiều học sinh trong lớp đều biết về hoàn cảnh gia đình của Thang Chi Niệm. Bố cô mất sớm vì nợ nần nên t. ự t.ử, mẹ cô đi tỉnh khác làm việc, chỉ có bà ngoại và cô nương tựa vào nhau.

Quách Chấn hoàn toàn bị sự yếu đuối giả vờ của Thang Chi Niệm đánh lừa, còn an ủi ngược lại cô: Không sao, tớ không trách cậu. Cậu ở bên ngoài nhớ tự chăm sóc tốt bản thân, cố lên, chúng ta phải cố gắng vì lý tưởng của mình.

Đúng là một chàng trai tốt.

Tiếc là Thang Chi Niệm thật sự chưa bao giờ nghĩ đến việc ở bên cậu ấy, cô đã lừa cậu ấy.

"Giỏi lắm Thang Chi Niệm, tuổi còn nhỏ như vậy đã bắt chước người ta nợ tình rồi ha." Sắc mặt Cận Vu Thân có chút khó coi, hai tay khoanh lại, trông rất chảnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!