Chương 21: (Vô Đề)

Dịch: Ba Khúc Gỗ

Biên tập: Thư Ngố

_________________________________

Cậu tên là Zak, 17 tuổi, cao 188cm, chơi bóng rổ, nói tiếng Anh chuẩn giọng Mỹ, là con lai Mỹ, có làn da rất trắng, mái tóc không phải màu đen huyền.

Cậu rất lười, đến mức một chai nước khoáng cũng không chịu mua. Tính khí thất thường, dễ nổi giận. Hay soi mói, ưa sạch sẽ, độc mồm.

Tôi chưa bao giờ ngưỡng mộ xuất thân của cậu, cũng như không ghen tị với tất cả mọi thứ mà cậu có.

Tôi tự nhận định chúng tôi là những cá thể hoàn toàn khác nhau, mỗi người đều có điểm mạnh và điểm yếu riêng. Nhưng bất giác tôi đã có một chút thay đổi trong quan điểm của mình về cậu. Dần dần tôi cảm thấy cậu thông suốt hơn tôi nghĩ và có cái nhìn xa hơn về mọi việc. Tôi luôn cho rằng cậu quá lười để ứng phó, nhưng thực tế cậu là xem nhẹ, những chuyện vặt vãnh không đáng bận tâm.

Tôi chợt nhớ đến một câu đã từng đọc: Con chim đứng trên cây không bao giờ sợ cành cây gãy, vì không phải nó tin vào cành cây mà tin tưởng vào đôi cánh của mình.

Câu nói này có vẻ rất hợp với cậu.

——[Bài hát được chia sẻ bởi Thang Thang]

Mặc dù hầu hết đồ ăn ở thành phố Hằng Dự đều thanh đạm, thậm chí hơi thiên ngọt, nhưng nó tốt cho sức khỏe.

Người nơi nào hợp khẩu vị nơi đó, khẩu vị ở thành phố Tứ Xuyên hoàn toàn khác với thành phố Hằng Dự.

Nhưng dù ngọt hay cay, Thang Chi Niệm đều có thể chấp nhận được. Cho dù không chấp nhận thì cô cũng sẽ không bôi nhọ hay chà đạp. Bản thân đồ ăn không có gì sai, có người thích ăn ngọt, có người thích ăn mặn, quá bình thường mà. Nhưng sự khác biệt trên thế giới này chắc chắn không đơn giản như mặn hay ngọt.

Các món ăn trong nhà hàng cao cấp giống như một tác phẩm nghệ thuật hơn, với bày trí tinh tế và mỗi món ăn đều có một cái tên riêng.

Lần đầu tiên đến một nơi như thế này, Thang Chi Niệm không khỏi thở dài, sự xa hoa dùng tiền xếp chồng lên khiến người ta kinh ngạc.

Trong một khoảnh khắc nào đó, cô đột nhiên cảm thấy có chút buồn bã, thực sự muốn đưa bà ngoại và mẹ đến đây quá. Nhưng với năng lực hiện tại của cô thì thực sự rất khó để làm được điều đó.

Nhưng sau đó Thang Chi Niệm thay đổi suy nghĩ, cho dù bây giờ cô không có năng lực, cũng không có nghĩa là sau này cô cũng không có năng lực.

Cho dù sau này cô có năng lực rồi, nhưng lúc đó cũng đã có tuổi, không chừng sẽ suy nghĩ khác đi. Chuyện tương lai, ai nói trước được chứ.

Thang Chi Niệm nhấm nháp sau khi ăn kem dát vàng, mềm mại tan chảy trong miệng, mùi sữa thơm nồng nàn, không quá ngọt ngây, mọi thứ đều vừa phải. Sau khi ăn, hương thơm lưu lại trên môi và răng rất lâu. Ngon thật sự.

Ít quá, mới ăn có hai miếng đã hết rồi.

Cô chưa bao giờ ăn kem có hương vị này trước đây, nhưng điều đó không có nghĩa là trước kia không được ăn ngon. Mỗi khi mùa hè nóng nực, cô thích đến cửa hàng nhỏ gần nhà mua một cây kem với giá vài đồng. Nó chỉ có vị ngọt mát nhưng lại là loại kem mát lạnh và giải khát nhất.

Thang Chi Niệm liếc nhìn ly kem còn nguyên của Cận Vu Thân, định nói nếu còn không ăn nữa nó tan hết thì tiếc lắm.

Cận Vu Thân cởi áo khoác thể thao, đặt lên lưng ghế, chỉ cúi đầu nhìn điện thoại, ngồi trong tư thế lười biếng. Thang Chi Niệm vô tình nhìn thấy giao diện điện thoại của cậu, dày đặc những từ tiếng Anh.

Trước bữa ăn, trưởng ban của ban Thể thao đứng dậy phát biểu.

Trưởng ban là một bạn nam, lai hai dòng máu Trung Mỹ, dáng người rất cao, tên là Tân Hưng Ngôn, tên tiếng Anh là Elroy, hiện đang học DP2, và là bạn cùng lớp với Tạ Bành Việt.

Elroy cảm ơn tất cả các tuyển thủ của cả hai trường bằng tiếng Trung không trôi chảy lắm, hôm nay dù bên nào thắng thì cũng đáng để ăn mừng.

Thang Chi Niệm chăm chú lắng nghe Elroy phát biểu, cảm nhận được sự tự tin từ dáng người, ngôn từ đến biểu cảm của người này. Sau khi đến trường Trung học Quốc tế Hằng Dự, Thang Chi Niệm cũng có thể tự cảm nhận được học sinh ở đây tự tin hơn những học sinh lớn lên trong môi trường giáo dục chú trọng thi cử. Kiểu tự chủ này cũng khiến họ càng dõng dạc và làm theo ý muốn hơn.

Với tư cách là Trưởng ban Thể thao, Elroy tổ chức một trận đấu như vậy, cần phải tốn nhiều công sức: Đặt lịch sân đấu, liên lạc với các cầu thủ hai bên, sắp xếp tập luyện hàng ngày, ăn mừng…

Tất cả những điều này không phải chỉ một hai câu là có thể hoàn thành. Nó phải đòi hỏi khả năng tổ chức và năng lực hành động vững chắc.

Điều khiến Thang Chi Niệm ngạc nhiên hơn nữa là khi Elroy đang nói, Cận Vu Thân không hề biếng nhác tựa vào ghế da lướt điện thoại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!