Chương 2: Cậu có độc

Dịch: Thư Ngố

Chỉ có điều Thang Chi Niệm không ngờ chỉ đi được vài bước, cô lại hoa mắt chóng mặt và bị lạc đường.

Nói thật, cô còn chưa bao giờ lạc đường trên núi cơ. Ngôi nhà thật sự quá lớn, tất cả các phòng đều giống nhau. Cung điện giống như một tòa lâu đài này sâu hơn nhiều so với tưởng tượng, thậm chí còn có đến mấy cái thang máy lên xuống.

May mắn thay, trong tình huống nào cũng luôn có một tia hi vọng.

Thang Chi Niệm đi một vòng thật lớn, cuối cùng cũng tìm được sân trước có bể bơi, rồi vòng qua sân trước vào nhà, tìm đến phòng bếp.

Phòng bếp kiểu mở, Thang Nguyên đeo tạp dề, đang bận làm việc, nghe thấy tiếng động ngẩng đầu nhìn thấy Thang Chi Niệm liền hỏi: "Sao con lại tới đây? Đói rồi hả?"

Đúng là rất đói.

Nhưng việc cấp thiết hơn bây giờ là...

"Con không tìm được phòng của mình."

Thang Chi Niệm nhỏ bé đứng trước bàn đảo, trông vừa vô hại vừa yếu đuối.

Nhìn thấy dáng vẻ này của con gái, Thang Nguyên vừa đau lòng vừa thương xót, vội lau tay rồi dẫn cô về phòng.

Từ phòng bếp đến phòng của Thang Chi Niệm không cần phải đi qua đại sảnh nhưng sẽ đi qua một sảnh phụ, vòng qua sảnh phụ rồi vòng qua một hành lang có mười mấy phòng nữa.

Lần này có Thang Nguyên dẫn đường, Thang Chi Niệm đã ghi nhớ rõ đường đi.

Về đến phòng, Thang Chi Niệm yên lặng gửi một loạt tin nhắn thoại cho cô bạn thân Thẩm Tư, lên án nhà của chủ nhà. Chuyện lạc đường không trách cô ngốc, chỉ trách ngôi nhà quá lớn.

Thẩm Tư không thể hiểu nổi, lập tức trả lời tin nhắn:

[Không ngờ đấy, không ngờ vấn đề đầu tiên của học bá đại học đến nhà mới lại là bị lạc đường?]

[Tớ cũng muốn cảm nhận cảm giác bị lạc trong nhà là như thế nào.]

[Hahaha]

Thang Chi Niệm: [Tớ khuyên cậu nên tử tế.]

Thẩm Tư: [Mà này, cậu đã gặp cậu chủ ốm yếu đó của chủ nhà chưa?]

Thang Chi Niệm: [Gặp rồi.]

Thẩm Tư: [Thế nào?]

Thang Chi Niệm: [E hèm...]

Thẩm Tư: [Hiểu rồi.]

Thang Chi Niệm: [Có thể cậu không hiểu lắm đâu.]

Thang Chi Niệm và Thẩm Tư gần như lớn lên cùng nhau từ thời mặc quần thủng đáy. Hai người chơi đùa huyên náo, tình cảm mười mấy năm, giống như chị em ruột vậy.

Lần này Thang Chi Niệm một mình đến thành phố Hằng Dự, ngoài bà nội ra, người lưu luyến nhất chính là Thẩm Tư.

Điện thoại của Thang Chi Niệm là điện thoại thông minh Android phổ biến nhất, máy chạy không mượt lắm nhưng để nghe gọi hàng ngày, chụp ảnh, nghe nhạc thì hoàn toàn không vấn đề gì. Đây là món quà sinh nhật mẹ cô tặng nhân dịp sinh nhật thứ mười sáu, cô rất hài lòng.

Lúc nhận được món quà này, Thang Chi Niệm vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vì nhà trường cấm sử dụng điện thoại, rất nhiều phụ huynh có con cùng tuổi cũng phản đối việc con trẻ dùng điện thoại, sợ Internet sẽ khiến chúng học những điều không tốt, sợ chúng lên mạng nói bậy.

Thang Nguyên thì lại không lo lắng nhiều như vậy, bà nói với Thang Chi Niệm: "Mẹ tin con sẽ không học theo những điều xấu. Trường của cậu Tiểu Cận đều cho phép mang theo điện thoại, tại sao trường của con lại không được? Hơn nữa, nếu con không có điện thoại thì làm sao mẹ liên lạc với con qua video được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!