Chương 9: Thí luyện

Hỏa quang yếu ớt mập mờ trong địa lao, tiếng nước tí tách tí tách…

Huyền Lăng Diệu cảm giác được rõ ràng đoản kiếm đã vùi vào trong, không tới chuôi kiếm, tiên huyết mạnh bắn tung tóe, phun ở trên mặt y!

— Lạnh quá!

"Ngươi chơi đủ chưa, Tiêu. Vương. gia?!

"Chuôi chủy thủ lúc này không có đâm vào ngực Sở Khiếu, nhưng lại đâm sâu vào bức tường âm u ở đằng sau — trong một khắc cuối cùng kia, Huyền Lăng Diệu chuyển đổi độ cong của cổ tay, mà giữa thanh chủy thủ này đã sớm giấu một huyết nang (túi máu), điều này càng thêm khẳng định suy đoán của y. Huyền Lăng Diệu đem đoản kiếm rút ra — Đây là đạn hoàng kiếm! (kiếm lò xo) Mâu quang Huyền Lăng Diệu u thâm như biển, theo dõi hắn, trong lòng đã sáng tỏ một mảnh, từng câu từng chữ nói:"Cái này căn bản là một hồi âm mưu, ngươi vốn không phải cái gì Sở Khiếu, có đúng hay không?

Tiêu, vương, gia?"

Sở Khiếu, không, phải là Tiêu Sơ Lâu mới đúng, khóe miệng càng cong lên, bỗng nhiên bắt đầu lớn tiếng cười dài:

"Ha ha ha, Nhị điện hạ quả nhiên thông minh! Hảo! Thật không hổ là người bản vương vừa!"

Huyền Lăng Diệu lần thứ hai nghe câu như thế, bỗng nhiên nghĩ có cái gì đó không đúng… Trong lòng mơ hồ có một dự cảm khẩn trương, mơ hồ nghĩ những lời này đều không phải chỉ có ý tứ đơn giản… Cũng không phải là cái ý tứ mà y vẫn hay nghĩ tới…

Tiêu Sơ Lâu hơi chuyển cổ tay, "răng rắc" một tiếng, xiềng xích được mở ra, hắn chậm rãi đứng lên, một thân chật vật nhưng vẫn không giấu được đôi mắt sáng rực như sao.

"Xin hỏi Nhị điện hạ làm sao đoán được?"

Sắc mặt Huyền Lăng Diệu như đao tước, bình tĩnh nhìn hắn, đem cơn sóng dữ trong nội tâm ẩn giấu đi, một lát sau mới nói:

"Ngay từ lúc đầu, ta luôn bị các ngươi nắm mũi dẫn đi. Đây vốn là một ván cờ đầy sơ hở, nhưng mà ta ở trong ván cờ này nên không thể nhìn thấu…"

Mấy ngày nay, đủ loại chuyện trước kia hiện ra trong đầu y, khiến suy đoán của y ngày càng rõ ràng: "Từ lúc gặp nhau ở Vong Ưu các, chuyện này e rằng không trùng hợp đến vậy… Nhưng không biết vì sao Vương gia còn dự liệu đúng cả việc ta bị truy sát?"

"Ha ha.

"Mâu quang Tiêu Sơ Lâu lóe sáng, chỉ cười nhưng không nói. Huyền Lăng Diệu bỗng nhiên dừng lại, nói:"Ngươi… Chẳng lẽ lần ám sát kia cũng là do ngươi an bài?"

"Không sai!" Tiêu Sơ Lâu mỉm cười gật đầu,

"Nếu như không làm vậy thì làm sao có thể cho ngươi tin đây chỉ là sự trùng hợp? Yên tâm đi, thị vệ của ngươi hiện đang ở một chỗ an toàn trong Vương phủ ta, lông tóc không hề tổn hại, bổn vương bất quá chỉ mời bọn họ uống trà mà thôi."

"Ngươi…" Địch Dật Chi lúc này mới đem tất cả nghĩ thông suốt, bỗng nhiên nhớ tới vừa rồi thiếu chút nữa Nhị điện hạ đã giết Thục Xuyên Vương gia, không khỏi kinh sợ mà đổ đầy mồ hôi lạnh.

"…Sau lại khiến ta tham gia tuyển thị vệ, cố ý làm mọi cách gây khó dễ," Huyền Lăng Diệu dừng một chút, nhìn vào đôi mắt của đối phương, thản nhiên nói, "Ta đoán… Vương gia là đang thử ta, đúng không?

"Tiêu Sơ Lâu khẽ cười, ý bảo y tiếp tục nói. Mâu quang Huyền Lăng Diệu càng trở nên bén nhọn:"Cố ý đối tốt với ta, đều là vì ván cờ này, ngay cả thích khách ám sát lúc trước cũng là do các ngươi thiết kế, vị Sở quản gia hôm đó ngồi trên đài kỳ thật là Vương gia đúng không?

Để ta tin tưởng… Sở Khiếu là người Tây Sở."

"Mục đích của các ngươi chính là muốn ta rơi vào hoàn cảnh lưỡng nan, hiện tại có thể nói cho ta biết, ta làm Vương gia thỏa mãn chưa?

"Huyền Lăng Diệu không chớp mắt mà nhìn hắn, câu cuối cùng dường như là nghiến răng mà nói, từng chữ từng chữ… Tiêu Sơ Lâu cười rộ lên, thản nhiên nhìn lại, đôi mắt sâu thẳm có pha một chút thâm ý:"Chúc mừng Nhị điện hạ, thông qua thí luyện, chứng minh Nhị điện hạ có đầy đủ năng lực để trở thành…" Hắn dừng lại một chút, trong mắt hiện lên lưu quang, "Thiên, hạ, chi, chủ!" (quân chủ của thiên hạ)

"!

"Trong lòng mọi người chấn động nhưng đều kiềm nén thần sắc của mình. Huyền Lăng Diệu bất động thanh sắc nhìn hắn, ánh mắt phức tạp:"Ý Vương gia là…"

Tiểu Sơ Lâu mỉm cười, nhưng đáp phi sở vấn: "Còn có một việc, vị đại hoàng huynh của ngươi hiện vẫn còn trong hoàng cung Đông Huyền đó a, ha ha."

"Cái gì?" Địch Dật Chi giật mình, thoáng nhìn nhãn thần tựa tiếu phi tiếu của Lãng Phong, bỗng nhiên minh bạch tất cả, hắn cũng bị lừa a…

"…Vì sao muốn ta giết ngươi, hay đúng hơn là "Sở Khiếu"?

"Huyền Lăng Diệu do dự một chút, hỏi. Tiêu Sơ Lâu cười nói:"Nhị điện hạ sao không hảo hảo ngẫm lại? Hôm nay đã khiến điện hạ hoảng sợ, dạ yến ngày mai bổn vương sẽ vì điện hạ mà tiếp phong tẩy trần (chiêu đãi đón khách). Sở Khiếu, đưa Nhị điện hạ và Địch thái phó đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!