Chương 7: Lừa dối

Sở quản gia sửng sốt, lập tức cười nhạt nói: "Đối với gian tế như hắn, Tiêu vương phủ xử trí như thế nào, chẳng lẽ còn phiền tới Nhị điện hạ hỏi thăm sao?"

Trong phòng thẩm vấn nho nhỏ bỗng nhiên trầm mặc, Huyền Lăng Diệu trầm giọng nói:

"Vậy ngươi có thể thỉnh Tiêu vương gia ra đây cho ta gặp không? Tốt xấu gì ta cũng đường đường là Nhị hoàng tử của Đông Huyền, Tiêu vương gia không muốn tới tiếp sao?"

"Thục Xuyên chúng ta sao dám lạnh nhạt Nhị điện hạ? Bất quá thật sự không khéo, Vương gia mấy ngày trước đã đi thị sát dân tình, ba ngày sau mới trở về, trong thời gian này xin Nhị điện hạ hãy an tâm mà chớ nóng nảy, ở trong Vương phủ chờ, huống hồ chuyện thích khách vẫn chưa điều tra rõ, lo nghĩ cho an toàn của Nhị điện hạ, cũng là chuyện mà Vương phủ cần làm.

"Sở quản gia đứng dậy, cung kính khom lưng, ngữ khí nhàn nhạt nhưng câu nào câu nấy đều mang theo uy nghiêm không thể từ chối. Huyền Lăng Diệu cười lạnh nói:"Quản gia là đang giam lỏng ta sao?"

"Không dám."

"Mà thôi, ký lai chi, tắc an chi(*)." Huyền Lăng Diệu ngưng mắt nhìn đối phương trong chốc lát, nhẹ giọng nói, "Bất quá, Địch hiền là Đông Huyền thái phó của ta, còn thể đem hắn thả ra?

"(*)Ký lai chi, tắc an chi: chuyện đã vậy rồi, cũng chỉ có thế làm theo. Sở quản gia hướng Lãng Phong gật đầu, Lãng Phong ôm quyền nói:"Địch thái phó đều rất khỏe mạnh, để giữ an toàn, tạm thời đang ở trong lao, mong điện hạ thứ lỗi, mời Nhị điện hạ theo Lãng Phong."

Lãng Phong dẫn Huyền Lăng Diệu ly khai phòng thẩm vấn, rẽ trái rồi rẽ phải một hồi lâu, trước mắt hai người bỗng nhiên xuất hiện một lao phòng lớn. Nói là phòng, nhưng kích thước to lớn chả khác gì một tòa phủ đệ.

Trước cự môn màu đen có rất nhiều ngục tốt, ở cao cao hai bên trái phải là đài quan sát, trên đài có một cái chuông thật to, khi nào nguy cấp sẽ dùng tới, mỗi thời mỗi khắc đều có người thay phiên canh gác.

Lãng Phong lấy ra một lệnh bài màu vàng có khắc chữ Phong, sai người mở cửa, hướng Huyền Lăng Diệu hữu ý vô ý (như có như không) mà nói: "Lao ngục này là nơi giam giữ phạm nhân quan trọng, ngoại trừ Vương gia, chỉ có thuộc hạ được phép tự do ra vào, những người còn lại, thậm chí là quản gia đại nhân, nếu không có lệnh cũng không được tùy ý đi vào."

Huyền Lăng Diệu lặng lẽ không nói, nhưng trong lòng lạnh lùng, là đang cảnh cáo y đừng có chủ ý gì, hay động tay động chân gì sao?

Đi vào trong lao phòng mới cảm thấy nơi này thật sự rất âm trầm.

Một đường đi vào, có rất nhiều cửa đá rộng mở, những gian phòng này hoàn toàn không có cửa sổ, trên cửa đá chỉ có một lỗ nhỏ đủ để đưa thức ăn vào, Huyền Lăng Diệu lơ đãng nhìn vào bên trong, dĩ nhiên là treo đầy đủ loại hình cụ, loại gì cũng có, hình dáng kinh khủng, thật sự khó nói nên lời.

Huyền Lăng Diệu từ nhỏ sống trong cung cũng đã thấy qua mấy thứ này, nhưng không có sợ hãi, chỉ có chán ghét.

Lãng Phong đi trước dẫn đường, một cái cửa đá bên trái bỗng nhiên "ầm ầm" mở ra, một người nam nhân cả người đầy máu ngã xuống đất, máu tươi đỏ thẫm cả một vùng, toàn thân đầy vết roi, vết thương trên lưng rách toạc cả ra, không biết là thịt hay là gì đang lồi ra ngoài, nhìn thấy mà giật mình.

"Chuyện gì xảy ra?!

"Lãng Phong phẫn nộ quát. Trong cửa đá xuất hiện hai tên ngục tốt kinh hãi quỳ xuống nói:"Lãng Phong đại nhân bớt giận, tiểu nhân sẽ đem thi thể này xử lý.

Mau lên! Đem ra ngoài!"

Lãng Phong nhìn Huyền Lăng Diệu một cái, nói: "Nô tài làm việc bất lợi, thỉnh Nhị điện hạ đừng để trong lòng."

Huyền Lăng Diệu hơi nhíu mày, lòng bàn tay nắm chặt chảy cả mồ hôi. Bên tai chợt nhớ tới lời Sở quản gia…

"Tây Sở gian tế theo Nhị điện hạ vào đây, ở trong lao không chịu nổi cực hình, đã khai hết rồi."

Sở Khiếu…

Cuối lầu một là cửa ra vào của địa lao (hầm giam), thềm đá băng lãnh kéo dài xuống dưới, trong không khí mang theo mùi thối rửa khó ngửi, Huyền Lăng Diệu vừa bước xuống địa lao, chỉ cảm thấy một cổ âm khí lạnh lẽo đập vào mặt mình.

Địa lao âm u mà ẩm ướt, hai bên trái phải dày đặc lưới sắt, lạnh lùng ánh lên hàn quang. Người trong lao đều bị dây xích khóa ở trên tường, tóc tai bù xù, dơ bẩn không chịu nổi. Tiếng rên rỉ thống khổ, bi thảm yếu ớt thổi qua tai.

Lãng Phong dừng trước một lao phòng, sai người mở cửa, nói: "Địch thái phó ở chỗ này."

Huyền Lăng Diệu bước nhanh vào, kêu lên: "Dật Chi?"

"Nhị công tử!" Dật Chi kinh hỉ chạy tới, quan sát đối phương từ đầu xuống chân một phen, xác nhận không có vấn đề gì mới yên tâm một phen.

"Dật Chi, bọn họ có làm gì ngươi không?

"Huyền Lăng Diệu thấy trán hắn có vẻ mệt mỏi, thân hình tiều tụy, lo lắng nói. Địch Dật Chi lãnh nhãn (mắt lạnh) nhìn Lãng Phong liếc một cái, tâm niệm đổi thật nhanh, cũng đã hiểu ra vì sao điện hạ đến được đây, cười nhạt nói:"Vi thần không ngại, chỉ là lo lắng cho điện hạ thôi, không cần để tâm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!