Chương 45: Loạn khởi

Mấy ngày sau đó, dưới đề xuất của Tiêu Sơ Lâu và Địch thái phó, Diệu điện hạ đã có vài lần đi diện kiến Thụy Đế, đều là lén lén lút lút, giữ kín không nói ra.

Người bên ngoài nhìn vào, rõ ràng là Nhị hoàng tử và Thánh thượng rất gần gũi với nhau. Trong triều đình, vài người trung gian đã dần dần nghiêng về phía Nhị điện hạ, trong khoảng thời gian ngắn, Minh Hi điện tấp nập người ra vào, thậm chí có những người vốn thuộc phe của Đại hoàng tử cũng đã bắt đầu phản lại hắn, tự tìm cho mình một lối thoát.

Quý phủ của Đại hoàng tử vốn đã thảm đạm rồi, mọi người lại càng lo sợ bất an, rất sợ ngày nào đó thánh chỉ lập trữ sẽ hạ xuống, đến lúc ấy, tân Đế đăng cơ, liệu có chừa đường sống cho mình hay không?

Phượng Tê cung.

Hoàng hậu nương nương tọa ở trên cao, phượng y diễm hồng trên người rũ xuống thành từng lớp, móng tay dài màu đỏ bám vào mép bàn, khuôn mặt lãnh lệ lúc này lại có chút tâm thần không yên.

"Nương nương còn chưa ra chủ ý quyết định sao?

"Ở ngoài bình phong cửu phượng tường thiên (*) là một vị thanh y lão giả ăn vận hoa quý, giọng nói trầm thấp khe khẽ vang lên. (*) Cửu phượng tường thiên: 9 con phượng bay lượn"Phụ thân, quyết định của người… Thế nhưng, Hoàng thượng vẫn chưa hạ quyết tâm, chúng ta còn có cơ hội mà.

"Lão giả này chính là phụ thân của Trình hoàng hậu, Thừa tướng của triều đại đương thời – Trình Chương. Lão cười lạnh một tiếng nói:"Đợi Hoàng thượng hạ quyết tâm rồi, chúng ta đừng mong có ngày được vùng lên!"

Hoàng hậu nhất thời nghẹn họng, không có trả lời.

"Hai mươi năm qua, ngươi thật tin rằng người nọ vô tri vô giác hay sao? Đừng tưởng hắn bộ dáng hiền lành, bình thường không làm gì, kỳ thật trong tâm so với bất kì ai đều minh mẫn hơn hết! Bất quả chỉ vì thế lực của chúng ta quá lớn, hắn vô pháp nhổ tận gốc, mới giả làm người hồ đồ mà thôi."

Hoàng hậu trầm mặc trong chốc lát, do dự nói: "Nghe đồn trong cung, bên cạnh bệ hạ có một vị cửu phẩm tông sư đẳng cấp cao thủ, tuy rằng ngoài bệ hạ ra, không một ai biết "hắn" là ai, thế nhưng từ lúc bổn cung tiến cung, liền biết có một người như thế, bằng không, các cao thủ tuyệt thế của Tây Sở Yểm Hoàng giáo đã sớm tự mình chạy tới đây ám sát bệ hạ rồi."

Thừa tướng cũng chậm rãi gật đầu nói: "Không sai, Đông Huyền, Tây Sở và Thục Xuyên đều tự có một vị cửu phẩm tông sư tọa trấn, những năm gần đây, vi phụ thân là ngoại thần nên vô pháp tìm hiểu rõ việc trong cung, cũng không biết người này đến tột cùng là ai, quả thật là phiền toái."

"Có thể hay không phá hỏng đại sự?"

Trình Chương trầm giọng nói: "Chuyện cho tới bây giờ, có cố cũng không hơn được, mà Huy nhi lại đang mất tinh thần!

Vi phụ đã bàn bạc cùng một số đại thần thân cận trong triều rồi, trong Ngự lâm quân cũng có người của chúng ta, tuy rằng lần trước không rõ vì sao Trình Giả chết mạc danh kỳ diệu như vậy, mà vi phụ nhất thời không điều tra được tên Thống lĩnh Minh Vinh kia, bất quá cũng không sao, dù gì thì đến lúc đó, cùng lắm chỉ cần phái người đi giết hắn là được.

Vào lúc tế thiên trên Phật Linh Sơn, chính là một cơ hội tốt, Huyền Lăng Diệu nhất định sẽ mang một phần Ngự lâm quân theo, đến lúc đó, Hoàng cung không có phòng bị, quân đội của chúng ta chỉ cần nhất cổ tác khí, khống chế cấm cung!"

Hoàng hậu ở sau bình phong không nói gì, trầm muộn hồi lâu, nàng mới cắn răng nói: "Bổn cung đã hiểu. Vậy Hoàng thượng…"

"Bệ hạ chỉ cần lập Huy nhi làm Thái tử, để Huy nhi đăng cơ, sau đó đương nhiên có thể hảo hảo làm Thái thượng hoàng an hưởng tuổi già, đợi tất cả mọi việc được an bài xong xuôi rồi, Huyền Lăng Diệu nếu có quay về đế đô, vậy thì chính là tự chui đầu vào lưới."

"… Vậy cứ theo lời của phụ thân đi."

Quyết định ấy cứ như thế mà được truyền đi bằng đủ cách, đến khi lọt tới tai của Đại hoàng tử thì đã cực kỳ mơ mơ hồ hồ rồi.

Huyền Lăng Huy hầu như không thể tin được mà nghe tin tức của mẫu hậu mình, hắn vô thức muốn cự tuyệt nó. Thân là Đại hoàng tử, cũng là trưởng tử của Hoàng đế, thân phận tôn quý như vậy, ở Đông Huyền ngoại trừ phụ hoàng và mẫu hậu thì còn ai có thể sánh bằng?

Từ trước đến nay, hắn vẫn cảm thấy ngôi vị Hoàng đế sớm muộn gì cũng là của hắn, dù cho Huyền Lăng Diệu là mối đe dọa lớn đi nữa thì hắn vốn cũng không có để vào mắt.

Hắn xem Huyền Lăng Diệu như cái đinh trong mắt, chẳng qua là vì hắn quá yêu Lăng Quá mà thôi.

Thế nhưng hôm nay, hắn một thân một mình lẻ loi bị giam cầm trong cung điện thanh lãnh này, còn đâu dáng vẻ bệ vệ cao quý của ngày xưa kia chứ?

Hừ, phụ hoàng hiện giờ cực kỳ sủng ái Nhị đệ, Lăng Quá e rằng cũng rất phấn chấn đi…

Nghĩ tới điều này, trong ***g ngực Đại hoàng tử bỗng chốc bốc lên một cổ hận ý thiêu đốt hừng hực, chỉ hận không thể đem thế cục ngày hôm nay đốt ra thành tro!

Mẫu hậu cùng với quyền thế của ngoại công một lòng muốn nâng đỡ hắn leo lên ngôi vị Hoàng đế, thế nhưng đại sự hôm nay cũng chả thèm thương lượng với hắn lấy một câu, tự mình định đoạt, một Hoàng tử bị giam lỏng như hắn… Ha ha! Bất quá cũng chỉ là một quân cờ mà thôi!

Trong lòng Huyền Lăng Huy cực kỳ khó chịu, phân nửa bị sự đố kỵ thiêu cháy, phân nửa lại bị thân tình lãnh huyết đóng thành băng, đáng tiếc, cho dù hắn ở chỗ này phát cuồng phát rồ, cũng sẽ không có người để ý tới hắn.

Ở trong mắt mọi người, hắn chỉ là trưởng hoàng tử, chứ không phải là Huyền Lăng Huy!

Thụy Khải năm thứ hai mươi hai, Tây Sở lấy lý do tróc nã phản tặc, liên tục quấy rối Hổ Khẩu quan của Đông Huyền, Thụy Đế dưới kiến nghị của Thừa tướng, lệnh Bắc Đường Ngang tiếp tục dẫn dắt Đằng Long quân trấn thủ biên quan, không được tự ý ly khai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!