Chương 41: Thu thú

Năm ấy, sau khi tiểu thế tử vừa kế thừa vương vị, tựa hồ cuối cùng cũng đã nhớ đến y, liền triệu hồi y từ trong quân đội trở về.

Lúc này, hắn mới phát hiện ra khuôn mặt bánh bao trắng nõn nộn nộn năm nào giờ đây đã trở thành một khối than đá đen thui vì phơi nắng, thiếu chút nữa đã không nhận ra được. Thật lâu thật lâu sau đó, còn phải nhờ đủ loại thảo dược loạn thất bát tao gì đó, y mới dần dần trắng lại.

Hoa Lâm Hạo khi ấy đã không còn khóc nữa, ba năm trong quân đội không có Tiêu Sơ Lâu, y sớm đã chẳng biết khóc là gì rồi.

Sau đó, y học được cách nở nụ cười.

Lần thứ hai gặp lại Tiêu Sơ Lâu, tiểu thế tử năm đó đã trở thành Vương gia tôn quý, thiếu niên nhỏ gầy cũng đã trở thành thanh niên cao lớn trưởng thành.

Ngày ấy, Hoa Lâm Hạo đứng ở dưới thành lâu (lầu trên cổng thành) nhìn Thục Xuyên vương nắm giữ vạn nhân, trên khuôn mặt đen đen cười đến lộ ra một hàm răng trắng nõn, đôi mắt sáng tỏ ngó quanh tìm Tiêu Sơ Lâu.

Tiêu Sơ Lâu bỗng nhiên cảm thấy thật yêu thương, giống như là nhìn thấy một đứa bé vừa mới học đi, bị vấp phải một tảng đá lớn ngã nhào xuống đất, đau đến khóc nháo nhưng vẫn giãy dụa đứng lên, cho dù tảng đá kia là do chính tay hắn đặt ở đấy.

Sau đó nữa, không biết là để bồi thường hay là vì cái gì khác, Thục Xuyên vương gia lại giữ Hoa Lâm Hạo bên người, tay bắt tay dạy y xử lý các loại chính vụ và tình báo, các loại thủ đoạn ngoại giao, thậm chí tổ chức tình báo trọng yếu nhất, "Chiêu tài", cũng giao cho y.

Tuy rằng lúc ấy y chỉ là một phụ tá, thế nhưng Vương gia không thể lúc nào cũng tự mình làm những chuyện vụn vặt như vậy mãi, người sáng suốt đều nhìn ra được, quyền lợi này trong tương lai sớm muộn sẽ là của y.

Thoáng một cái đã nhiều năm trôi qua, Hoa Lâm Hạo nhát gan sợ hãi năm nào đã lộ ra một lớp da mặt vừa dày vừa hiểm độc sau khi được Tiêu vương gia hun đúc, bị tôi luyện đến so với tường thành còn dày hơn, giải quyết sự vụ khôn khéo âm hiểm không gì sánh được, có thể nói là đã phát huy hết mọi tài năng chân truyền mà Tiêu Sơ Lâu đã truyền cho y.

Bất luận là ở trong quân đội hay Chiêu tài, Hoa Lâm Hạo liên tục tung ra những thủ đoạn tiếu lý tàng đao (nụ cươi giấu đao), quả thật là xứng với danh hiệu "Tiện nhân" bất nhã mà mọi người đặt cho y.

Thậm chí, Hoa Lâm Hạo còn lôi một số người đố kỵ hoặc không phục y ra chỉnh từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, đến nỗi mỗi lần thấy y là bọn họ liền đi đường vòng.

Tiện đến vô sỉ, tiện đến hạ lưu, mà cái khiến kẻ khác cười khổ cũng không được chính là… y còn tiện đến lý trực khí tráng. (cây ngay ko sợ chết đứng, hùng hồn.

Ý là bạn ấy ko biết xấu hổ ấy 8-})

Nguyên nhân thật ra rất đơn giản, bởi vì Tiêu vương gia vô cùng sủng ái y.

Những năm gần đây, Thục Xuyên vương gia tôn quý quả thật đã sủng y đến tận trời, trong bốn người Phong Hoa Tuyết Nguyệt, cái khác thì không nói, nhưng muốn nói tới nuông chiều nhất, tuyệt đối không ai có thể sánh được với Hoa Lâm Hạo.

Muốn cái gì liền cho cái đó, cho dù thỉnh thoảng gặp phải tổn thất lớn, chẳng hạn như đem trời đâm thủng một lỗ to, cũng sẽ dung túng y.

Ngay cả khi Hoa Lâm Hạo đã yêu hắn, đối với hắn nảy sinh dục niệm, Tiêu Sơ Lâu vẫn cứ sủng nịch y, buông thả y.

Đây là một loại tình cảm phức tạp, thuyết bất thanh, đạo bất minh (nói ko rõ ràng), mà Tiêu Sơ Lâu trước giờ luôn một lòng vì "Đại nghiệp

"của hắn, lúc đó căn bản không nghĩ rằng, phần cảm tình này về sau sẽ như thế nào. Hắn chỉ đơn thuần sủng ái y, tựa như nuông chiều hài tử nhà mình vậy. Kỳ thật, nói cho cùng, Tiêu Sơ Lâu tuy đã sống qua lưỡng thế rồi, nhưng lại không biết như thế nào là ái tình khắc cốt ghi tâm. Vậy mà giờ khắc này đây, khi Tiêu vương gia đang bị Hoa Lâm Hạo ôm lấy say sưa hôn môi, cuối cùng cũng đẩy y ra, đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua hắn cự tuyệt đối phương cầu hoan."Sơ Lâu…"

Nhìn gương mặt bối rối của a Hạo, Tiêu Sơ Lâu có chút luyến tiếc, vươn tay ôm lấy y, nhẹ nhàng hôn môi y như muốn trấn an, sau đó liền rời khỏi.

"Bổn vương có chút mệt mỏi, ngươi đi ra ngoài làm việc đi, còn chuyện khác… sau này hãy nói."

Hoa Lâm Hạo mấp máy môi, có chút thất vọng mà nhìn hắn, còn đang muốn nói cái gì đó, liền bị một ngón tay đặt lên môi ngăn lại.

"Ngoan, nghe lời, đi ra ngoài trước đi."

"…Vâng, vương gia." Hoa Lâm Hạo lẳng lặng lui xuống, thuận tiện đóng cửa lại.

Tiêu Sơ Lâu phức tạp nhìn cánh cửa đã khép kín, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Lần đầu tiên hắn nghĩ mình đã làm sai rồi, sủng nịch ngày hôm nay, có thể hay không biến thành tàn nhẫn ngày sau?

Ai, chuyện ngày sau thì để ngày sau nói vậy.

Tiêu Sơ Lâu xoa xoa huyện thái dương một chút, chậm rãi tựa vào ghế, nhắm lại mi mắt dưỡng thần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!