Chương 39: Y trượng

Y trượng: ỷ vào, dựa vào

Cửa hàng đậu hủ nho nhỏ thoạt nhìn rất đơn sơ, ấy vậy mà đi sâu vào trong còn có mật động khác.

Thông đạo thông với mật thất ngầm cư nhiên lại ở trong mao xí, điểm này quả thật khiến Tiêu Sơ Lâu không biết nói sao, Trần lão thì thập phần áy náy mà hắc hắc cười gượng ở một bên, dẫn đầu đi vào, nháy mắt liền đem toàn bộ cỏ tranh trong góc phòng xốc lên, vận khởi toàn lực mà mở một cánh cửa đá thật nặng ở trên mặt đất, cầm nến lên, khom người đi xuống dưới.

Đi hết cầu thang thì một hành lang bằng xây bằng đá hoa cương liền hiện lên trước mắt, rộng rãi thoải mái, vách tường hai bên không hề có khe hở, đi được vài bước sẽ có một khối dạ minh châu được khảm ở trên nóc, ưu nhã sáng sủa.

"Thiếu gia, Tuyết đại nhân và Hoa đại nhân đều đang ở phía trước chờ người."

"Ân." Tiêu Sơ Lâu đánh giá trung tướng ẩn trong Đông Huyền đế đô gần mười năm này, chính là căn cứ tình báo của Thục Xuyên, trong lòng không khỏi cảm thán.

Thục Xuyên tiểu thế tử năm đó vẫn còn là một tiểu hài tử mười tuổi, vậy mà đã tự tay lên kế hoạch để xây dựng căn cứ của mình, bồi dưỡng mật điệp (điệp viên bí mật), thiết kế vũ khí, huấn luyện quân đội, thông cáo chính lệnh, chọn lựa nhân tài theo quy định, v…v… Vạch ra những kế hoạch mà người khác không tưởng tượng được, lúc đó có rất nhiều người xem thường, nực cười phản đối hắn, vì vậy hắn tự thực hiện mọi chuyện này trong im lặng, từng năm từng năm một.

Trần lão, tên là Trần Trường Niên, vốn được cử đi làm mật điệp ở Đông Huyền, lúc trước từng quay về Tiêu vương phủ báo cáo tình hình, dưới cơ duyên xảo hợp mà nhìn thấy Tiêu Sơ Lâu, nói đến cũng thú vị, Trần Trường Niên ngày thường rất thích làm điểm tâm, vậy mà Thục Xuyên tiểu thế tử luôn luôn nghiêm túc gò bó lại thập phần thích ăn những thứ , thường xuyên qua lại với nhau nên hai người rất nhanh liền quen biết, Tiêu Sơ Lâu cũng được dịp nghe ngóng tình hình do thám của Đông Huyền.

Lúc đó, tổ chức tình báo của các nước đa số khá giống nhau. Đều là được huấn luyện từ nhỏ, thông thạo hóa trang, ám sát, mà những người trung thành nhất được an bài thành đủ loại thân phận để lẫn vào đô thành của các nước khác hoặc là nơi quân cơ yếu địa, chủ yếu dùng để điều tra tin tức quân chính (quân sự + chính trị) và ám sát.

Thế nhưng, cơ cấu như vậy dưới mắt Tiêu vương gia còn có hai chỗ thiếu sót. Một là tình báo và ám sát phân công không rõ ràng, đa số người đã làm tình báo viên lại còn phải đi ám sát, mà ám sát thường là một chuyện rất nguy hiểm, nếu ám sát thất bại mà bị tóm được, sau đó chịu không nổi cực hình thì không chừng có bao nhiêu bí mật đều sẽ nói ra hết; thứ hai, chính là chuyện truyền đạt lại tin tức của tình báo.

Gián điệp đa phần đều là trong lúc truyền tin mà bại lộ.

Dù sao, tình báo cũng có cái thú vui của nó, nhất định phải để đối phương không hiểu được, chỉ cần là chữ Hán, viết tối nghĩa một chút, cũng không tài nào phát hiện ra được.

Bởi vậy từ xa xưa đã có một phong tục gọi là sổ tự pháp, chính là dùng một quyển sách làm ám hiệu, sau đó dùng số trang theo thứ tự mà biểu hiện cụ thể là chữ gì, thế nhưng loại phương pháp này có nhiều khuyết điểm, chỉ cần tìm ra quyển sách kia là có thể giải được.

Dựa theo tình huống đó, Tiêu Sơ Lâu mới nghĩ ra biện pháp dùng bảng chữ cái để truyền tin, chỉ có dùng loại ám hiệu này ở đây thì việc truyền tin tuyệt đối không sợ bị phá giải.

Vì vậy, gián điệp do Tiêu Sơ Lâu bồi dưỡng đều có một thiết luật (quy tắc nghiêm khắc), đó chính là chỉ nhận thức ám hiệu, không được giao tiếp với những người mà ngay cả mật điệp của các cơ sở khác cũng không nhận ra được, việc này cũng là để phòng ngừa chuyện bị người soi mói tìm hiểu ngọn nguồn.

Tổ chức tình báo của Thục Xuyên được chia làm hai bộ phận, một là "Chiêu tài

"chuyên việc thu thập và phân tích tin tức, thu thập gồm bốn nội dung, chính trị, quân sự, kinh tế, dân sinh, dưới Chiêu tài là một số phân nhánh khác, được phân công rõ ràng. Bộ phận còn lại là"Vượng tài" chuyên về ám sát và bồi dưỡng kỹ nghệ. Bộ phận này lúc đầu vốn là do Tiêu Sơ Lâu tự mình bồi dưỡng, về sau sự vụ khá nhiều, vì thế việc bồi dưỡng liền để cho Tuyết Nhai làm thủ lĩnh, tiếp nhận việc này.

Hôm nay đã dần dần phát triển thêm những kỹ năng khác như vũ kỹ (võ), diễn kỹ (kỹ xảo), nghệ kỹ (nghệ thuật) và công kỹ (thiêt kế, kỹ sư).

Tuy rằng danh tự mà Tiêu Sơ Lâu đặt ra xưa nay đều khiến người ta khó hiểu, thế nhưng hơn mười năm nay, hai bộ phận này từ khi bắt đầu còn non nớt đã dần dần trở nên chuyên nghiệp hơn, trở thành một con quái vật cay độc hung ngoan, được các tổ chức tình báo khác đặt cho một danh hiệu tôn kính là "Ô quy xác" (vỏ rùa), ứng với một hình dáng của một lớp vỏ rùa, du diêm (dầu, muối) bất tiến, thủy hỏa bất xâm, và cũng chính là tổ chức bí mật khiến Đông Huyền và Tây Sở đau đầu nhức óc nhất.

Mấy chục năm qua, vô luận là Tây Sở hay Đông Huyền, sớm đã có dã tâm phải nuốt cho bằng được Thục Xuyên, thậm chí Tây Sở cũng có vài lần khởi binh, triển khai quân lực tập trung ở biên cảnh. Thế nhưng, nhiều lần đều là tay không mà về.

Trong đó có một lần nổi tiếng nhất là vào tám năm trước, Tây Sở dốc toàn lực tập trung bốn mươi vạn quân binh, mưu toan đánh hạ Thục Xuyên, thế nhưng ở biên giới sông Gia Lăng, trong quân đội có người phản loạn, thủ lĩnh bị sát hại.

Trong một đêm, trú quân bố phòng đồ (*) của Tây Sở đã như bông tuyết giữa trời đông mà phi tán khắp nơi, đường đường là cơ mật quân sự của một đại quốc mà lại như một bó cải trắng rẻ tiền, rơi đầy trên đường cái.

(*) trú quân bố phòng đồ = bản đồ nơi đóng quân phòng thủ

Hoàng đế Tây Sở tức giận, nhưng căn bản lại không tìm được người để giáng tội, ngay cả chủ soái cũng đã vì nước hy sinh.

Thừa dịp quân tâm xao động hỗn loạn, một nhóm quân còn chưa tới ba vạn người của Thục Xuyên vào lúc thần không biết quỷ không hay mà xuất hiện ở biên giới Gia Lăng, đánh lén đại quân quần long vô thủ (rắn mất đầu) của Tây Sở, vũ khí được trang bị vô cùng tinh duệ, giết người trở tay không kịp.

Sau đó, ở nơi núi cao hiểm yếu nhất của giang khẩu (cửa sông), xuất hiện một màn có một không hai trong lịch sử, lại còn cực kỳ quỷ dị…

Bốn mươi vạn đại quân Tây Sở hung hãn bị giết chỉ còn hơn hai mươi vạn, dưới sự truy bắt của Thục Xuyên quân mà như tang gia chi khuyển (*), chật vật trốn chạy, binh bại như núi, mà đám người có khí thế truy kích bọn họ bất quá còn chưa tới ba vạn người.

Trong đó, chân chính bị Thục Xuyên quân chém giết chỉ có bốn năm vạn, những người khác đại khái là lúc chạy trốn chết trên đường, cũng có người trọng thương mà phải bỏ mình, hoặc là bị nghi là gian tế nên dùng làm bia đỡ đạn mà xử tử.

(*) tang gia chi khuyển: chó nhà có tang, chạy tan tác

Sau khi thống kê, chỉ có một số nhỏ mật điệp của Thục Xuyên ở Tây Sở hi sinh, cùng với mấy nghìn Thục Xuyên quân thương vong vì đại nghiệp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!