Chương 37: Đại ngư

Mưa ngày càng nhỏ dần, nhưng vẫn tí tách tí tách, rả rích không ngừng.

Tiểu mộc ốc trong sơn cốc.

Trên chiếc tiểu kỷ ở cạnh giường là một chén cháo nóng hôi hổi, nếu như cháo không mang một màu đen tuyền, mơ hồ còn tản ra một vị đạo kỳ quái, thì có lẽ sẽ tốt hơn một chút.

Tiêu Sơ Lâu và Hạ Kiệt ngồi ở trên giường, mắt to trừng mắt nhỏ, đoạn Tiêu Sơ Lâu hất hất cằm về phía chén cháo kia, cười nhạo nói: "Ngươi xác định là cháo ngươi nấu không phải là hắc mễ cháo chứ?"

Hắc mễ cháo = cháo được làm bằng gạo đen.

"…" Hạ Kiệt vuốt vuốt mái tóc không được dài lắm của mình, bị chế nhạo đến sắc mặt có chút lúng túng, cắn răng nói,

"Ngươi rốt cuộc có ăn không? Nếu là người khác, bổn đại gia còn chẳng thèm làm cái loại chuyện này nữa là!"

Tinh thần Tiêu Sơ Lâu vui vẻ hẳn lên, làm ra vẻ hưởng thụ, mở miệng nói: "Ân, ân, cũng không tệ lắm, so với dược lần trước Đường tiên sinh sắc còn tốt hơn một chút."

"Hỗn đản, ngươi nói cái gì?!

"Hạ Kiệt nắm tay vung lên, đúng lúc đó, một muỗng cháo đột nhiên đút vào miệng y, y cứng đờ ngay tại chỗ, nửa ngày cũng không nói câu nào. Tiêu Sơ Lâu chậm rãi mặc áo khoác vào, nhìn y nhướng nhướng mi, mỉm cười nói:"Vị đạo như thế nào?"

Hạ Kiệt ôm bụng ấp úng nói: "Cái này… Đợi lát nữa nói với ngươi sau…

"Nói xong liền bỏ chạy mất hút, Tiêu Sơ Lâu ở phía sau cất tiếng cười to, vừa lăn lộn cười vừa vỗ vỗ xuống giường. Đợi đến khi đại nam nhân kia đã đi xa, Tiêu Sơ Lâu mới ngừng cười, dần dần thu lại thần tình của mình, hắn nâng mắt lên nhìn về phía cửa sổ vài lần, khóe miệng bỗng nhiên nhếch lên, miệng thì thào nói:"Đã vài ngày rồi a, cá lớn rốt cuộc cũng mắc câu…"

Ở một nơi nào đó sát bìa rừng, một nam một nữ lặng yên không tiếng động đứng ở trên ngọn cây.

"Đại ca, ngươi xem mộc ốc kia…"

"Đừng lên tiếng.

"Băng Đế nhìn muội muội lắc đầu, ra hiệu nàng đi xuống dưới. Hai đạo thân ảnh, một đen một trắng như hai con linh miêu, dưới bóng cây râm mát mà lặng lẽ đến gần mộc ốc. Thế nhưng họ không biết rằng, tất cả hành động của họ đã được vị thợ săn đang chờ đợi rất lâu kia thu hết vào mắt. Lúc cả hai chỉ còn cách mộc ốc vài chục trượng, Băng Đế bỗng nhiên ngừng cước bộ, y khẽ cau mày, nhìn tấm cửa gỗ đang khép lại, chẳng biết đang do dự điều gì. Băng Lạc mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng vẫn lẳng lặng chờ đại ca ở phía sau. Đúng lúc này, cánh cửa kia đột nhiên"két

"một tiếng mở ra. Trong nháy mắt, huynh muội Băng Đế vô thức nghiêng người lui về sau một bước, ống tay áo bên phải trượt xuống một thanh chủy thủ sắc bén."Thật không hỗ là ám vệ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, chỉ với phần cảnh giác này cũng đủ để khiến người tán thưởng a.

"Cửa gỗ lúc này chậm rãi hiện ra một bóng gười, trường bào lụa màu lam bọc lấy thân thể thon dài, Tiêu Sơ Lâu tựa ở cạnh cửa, nhẹ vỗ tay cười nói. Nhãn thần Băng Đế chợt lóe, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn:"Ngươi đã sớm biết chúng ta sẽ tới đây nên cố ý ở chỗ này chờ?"

"Không sai."

Bên môi Tiêu Sơ Lâu dạt dào tiếu ý, công lực của hắn đã khôi phục, thậm chí còn hơn xưa, nếu như muốn động thủ, đừng nói là hai huynh muội này, cho dù có nhiều hơn mấy người cũng không thành vấn đề. Huống chi, hai người này chắc chắn sẽ không động thủ.

Băng Lạc hoảng hốt đánh giá người nam nhân này, ngày trước ở quý phủ của Đại hoàng tử, người nọ ăn nói ngả ngớn, chẳng hề có cốt khí gì cả, cư nhiên lại chính là Thục Xuyên Vương gia danh chấn thiên hạ.

Gương mặt xinh đẹp của nàng mang theo một tia nghi hoặc không thể tưởng tượng nổi.

Đồn đãi, quả nhiên là chuyện rất không đáng tin.

Đã đến bước này, Băng Đế cũng nghĩ rằng chuyện thỉnh cầu của mình chắc hẳn đã bị người nọ đoán được, mà hắn tựa hồ cũng không có ý tứ cự tuyệt.

Băng Đế hít sâu một hơi thở, cũng không biết chuyện này là may mắn hay là bất đắc dĩ, thu hồi chủy thủ lại, hướng Thục Xuyên Vương gia ôm quyền, hành lễ như một người trên giang hồ: "Đây là muội muội của ta, Băng Lạc, bái kiến Vương gia."

"Băng Lạc chưa từng thấy qua hình dáng của Vương gia, nếu có chỗ đắc tội, mong Vương gia chớ trách." Nữ tử thu hồi nhãn thần, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, cúi đầu vén áo thi lễ.

"Không sao, bổn vương thế nào lại để bụng chứ.

"Cũng không biết có phải vì tính tình nàng cực giống Tuyết Nhai hay không, Tiêu Sơ Lâu lại rất có cảm tình với Băng Lạc. Hắn nghiêng người qua một bên, mời nói:"Vào nhà rồi nói."

Hai huynh muội liếc nhìn nhau, không thể làm gì khác hơn là theo vào.

Căn phòng cực kỳ đơn giản, ở giữa là một cái bàn nhỏ, hai cái ghế dài, hai cái giường nhỏ bằng trúc, chăn đệm đều rất mộc mạc, một chút cũng chẳng giống với chỗ ở của người đường đường là Thục Xuyên Vương gia, cho dù chỉ là ở tạm thời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!