Chướng khí xung quanh nhanh chóng lui về sau, Băng Đế vững vàng tập trung vào lam bào nam tử trước mặt, càng ngày càng gần, chủy thủ trong tay giương lên, mũi nhọn thoáng đưa ra một tấc, với góc độ kia là có thể nhanh nhẹn mà đâm vào trái tim của địch nhân một cách chuẩn xác.
Khuôn mặt đạm mạc của đối phương trong mắt y càng ngày càng phóng đại, Băng Đế thậm chí còn có dự cảm rằng, trong nháy mắt chủy thủ đâm vào hắn, nhiệt huyết sẽ văng đầy khắp nơi —
Xuất thủ mau chóng, chính xác, tàn nhẫn.
Mỗi một hạng y đều tự nhận rằng mình làm vô cùng tốt.
Một mạt tiếu ý băng lãnh hiện trên mặt y, đối với tốc độ của mình, Băng Đế hoàn toàn tự tin, cho dù một kích này không trí mạng, cũng đủ để đối phương không kịp phản ứng mà lưu lại một vết thương thật sâu trên người.
Nhưng khiến y kinh ngạc chính là — Chủy thủ đâm vào — cư nhiên lại đâm vào khoảng không!
Trong lòng y còn chưa kịp phản ứng là tư vị gì, dáng tươi cười kia bỗng nhiên nghiêm lại — dường như là một pha hành động quay chậm, bóng ảnh người trước mắt đã chậm rãi tiêu tán.
Đó là một đạo tàn ảnh, bởi vì tốc độ thật sự quá nhanh khiến cho mắt thường sinh ra ảo giác.
Thần sắc kinh ngạc chợt lóe rồi biến mất, Băng Đế trong nháy mắt liền lộn nhào một cái, chân trái đá vào chân phải, mượn lực trên không xoay một vòng, chủy thủ nhanh chóng để ngang trước ngực.
Chỉ nghe "keng" một tiếng thanh thúy, hai thanh chủy thủ tương giao lướt qua, chớp mắt lại đan vào.
Ai cũng chiếm được tiện nghi.
Ở trong rừng cây vắng vẻ, một tiếng bén nhọn này không khác gì một đạo sấm sét, làm hoảng sợ vô số chim tước đang ẩn thân trong rừng cây.
Băng Đế diện vô biểu tình nhìn gương mặt mỉm cười của nam nhân trước mặt. Vô thức nắm chặt lấy thanh chủy thủ sắc bén trong tay, trong cái chớp mắt tương giao vừa rồi, truyền đến một lực đạo rất mạnh, hầu như khiến tay phải của y run lên nhè nhẹ.
Thật mạnh!
Nguy hiểm đến tột cùng, lại hưng phấn đến tột cùng, hai loại cảm giác mâu thuẫn trong lòng y bừng bừng dấy lên, Băng Đế liếm liếm đôi môi khô khốc, cảm thấy cả người đều xao động.
Nói thì dài dòng như vậy, trên thực tế, những hành động này đều phát sinh nhanh như chớp, hai người trong nháy mắt lại đổi vị trí.
Giao thủ mới vừa rồi, chẳng qua chỉ là thử nhau mà thôi.
Tiêu Sơ Lâu đã thu lại vẻ mặt ung dung của mình, mà ánh mắt đang nhìn Băng Đế cũng dần dần ngưng trọng hơn.
Vừa rồi tuy rằng hắn đã thoát một kích trí mạng, tốc độ nhìn nhanh hơn một chút, nhưng cũng chỉ có một chút mà thôi, tuy một kích của đối phương không trúng, nhưng cũng không thể lơ là mà lập tức quay về phòng thủ, làm cho toàn lực phản kích của mình vô công mà phản (không công kích mà phản lại), động tác lưu loát liên tục, Tiêu Sơ Lâu tự đánh giá nếu đổi lại là chính mình, cũng không thể làm tốt hơn y được.
Nhìn hắc y nam nhân băng lãnh trước mặt, Tiêu Sơ Lâu hơi nheo lại mắt, tự đáy lòng nói: "Ngươi rất tốt, tuổi còn trẻ, lại có thực lực, cũng có can đảm, bất quá…" Hắn dừng một chút, trong mắt toát ra một vẻ tự tin cường đại, thản nhiên nói, "Nếu như chỉ có chút trình độ này, cho dù ngươi có là thiên tài đi chăng nữa, hôm nay cũng phải ngã xuống ở đây!"
Nghe thấy trong lời nói có phần hạ thấp mình, Băng Đế hít sâu một hơi, khuôn mặt hờ hững của y lại lộ ra một chút thần tình, tựa hồ như đang cười: "Nếu như sinh thời có thể được một cửu phẩm đại tông sư thừa nhận, ta Băng Đế, chết cũng không oán!"
Lời này nói xong, chắc như đinh đóng cột, kiên định không gì sánh được, bốn chữ cuối cùng còn thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng, càng lộ ra một cổ khí phách kiệt ngạo khiếp người.
Nghe vậy, Tiêu Sơ Lâu không khỏi ngưng lại một chút, trong lòng nhẹ nhàng thở dài, cuối cùng cũng thu lại cảm giác khinh thường y ở trong lòng, chân chính đem người này trở thành đối thủ của mình.
Giờ phút này, họ chính là đối thủ đang luận bàn võ đạo, chứ không phải là địch nhân trên lập trường chính trị.
Thăm dò nhau xong, bầu không khí cũng bắt đầu nghiêm túc hẳn lên.
Tiêu Sơ Lâu nhẹ thở một hơi, nhãn thần dần dần sắc bén. Trong đầu quẳng đi tất cả tạp niệm, nội lực hùng hầu cấp tốc chuyển động, tuần hoàn theo kỳ kinh bát mạch. Dưới chân khẽ nâng, bước một bước kỳ quái, thân thể trong một biên độ nhỏ nhất hơi đung đưa.
Băng Đế chỉ cảm thấy hoa mắt, thân ảnh Tiêu Sơ Lâu trong nháy mắt hóa thành một luồng khói xanh, dường như đang ung dung hòa vào trong không khí.
Trong lòng y đột ngột cảnh giác, cơ hồ như trong cùng một lúc mà hai chân đồng thời mạnh đạp lên một nhánh cây tráng kiện, mượn lực phi lên không, "lạch cạch" vài tiếng, nhánh cây kia đã bị giẫm đứt, thoáng cái rơi xuống đất.
Tiêu Sơ Lâu không biết từ bao giờ đã ở phía sau Băng Đế, tay phải nắm lấy chủy thủ, tay trái tung ra một chưởng, không mang theo chút ngông cuồng khoe khoang nào, kình lực ẩn trong lòng bàn tay, một khi bạo phát chắc chắn sẽ như lôi đình vạn quân, kéo dài không dứt.
Một chưởng này nếu trực tiếp chụp lên người, e rằng nếu may mắn không chết, cũng không tránh được trọng thương trong nội phủ, không thi triển nội lực được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!