Chương 31: Không thể buông tha

Huyền Lăng Quá thấy y không có thần sắc gì khác thường, xem ra là đã sớm biết, âm thầm cười nhạo chính mình chuyện bé xé ra to, lại tiếp tục nói: "Tuy rằng hoàng huynh một mình ly cung, thế nhưng cũng là bởi ngày ấy săn bắn trong núi đột nhiên có mai phục, đành phải ra hạ sách này, bọn sát thủ kia trên người tuy rằng mặc…" Hắn dừng lại một chút, thần sắc hơi có chút dị dạng, lại nói: "Mặc trang phục của Thiên Huy tổ, thế nhưng cũng đã tra ra chứng cớ là của sát thủ Tây Sở, cho nên cuối cùng vẫn cho rằng chuyện này là do Tây Sở phái người ám sát, đồng thời giá họa cho Đại hoàng huynh, có ý đồ muốn hoàng thất Đông Huyền nội loạn, Tây Sở ngư ông đắc lợi."

Huyền Lăng Diệu cuối cùng cũng lộ ra một tia cười nhạt, trào phúng nói: "Nếu bản thân không có kẽ hở, làm sao nói một câu giá họa là giá họa được."

Huyền Lăng Quá dừng một lát, nhìn thần sắc y, nói: "Chuyện ngày trước phụ hoàng bị hạ độc, cũng có chuyển biến. Tâm phúc đại thái giám Phúc công công bên người phụ hoàng nghe nói lúc còn trẻ có nghiên cứu qua độc dược, sau khi kiểm tra, mới phát hiện là trong rượu bị bỏ một loại mê dược liệt tính có thể làm người mê man, chứ không phải là tà nguyền rủa như pháp sư nói.

Tuy rằng chuyện này quả thật không thể coi thường, thế nhưng cũng không nên nói Thục Xuyên phái một sứ giả tới hạ độc rõ ràng như vậy, thật là có phần quá ngu xuẩn."

Huyền Lăng Diệu gật đầu, trong mắt hiện lên một tia trầm duệ: "Thế nhưng tuy rằng mọi chuyện thoạt nhìn tưởng như sai lầm, phụ hoàng cũng không nên phóng thích sứ giả Thục Xuyên kia một cách dễ dàng như vậy, cũng như đem chuyện quái lạ xảy ra trên Cổ Phong nham chốt lại quá sớm." Nghĩ đến đủ loại kết quả này, ánh mắt y trầm xuống, lạnh lùng nói, "Thật sự là ếch ngồi đáy giếng."

Trong lòng Huyền Lăng Quá biết người y chỉ là ai, cũng trầm mặc không nói.

Một hồi lâu, Huyền Lăng Quá dường như nghĩ tới cái gì đó, nói: "Hôm qua nghe nói, Đại hoàng huynh thương thế đã phục, đi vấn an Hoàng hậu, Hoàng hậu có đề nghị an bài một gia yến (tiệc gia đình) vào ngày mai, phụ hoàng đã đáp ứng rồi. Nhị ca ngươi, sợ là trốn cũng không được đâu."

Huyền Lăng Diệu giương mi, buông chung trà trong tay, hỏi: "Vì sao phải trốn?"

Huyền Lăng Quá vội la lên: "Hoàng hậu và Đại hoàng huynh…" Hắn hơi dừng một chút, đè thấp thanh âm hấp tấp nói: "Bọn họ rõ ràng không có hảo ý…"

Huyền Lăng Diệu từ trong thư trác đi ra, lại mở song cửa sổ, hoa đào nở rộ đập vào mi mắt, ánh mặt trời ấm áp ở phía xa đã lên cao, rọi vào trường bào ngân lam tú kim (màu xanh bạc thêu kim tuyến) của y, ngọc bội huyền thanh bên hông lấp lánh lưu quang.

Y chợt nhớ tới ngày ấy ở Thục Xuyên, ánh mắt của nam nhân nọ tràn đầy thần thái mạnh mẽ tự tin, dường như không hề đem toàn bộ thiên hạ vào trong mắt, nói với mình, vô sở bất năng. (không chuyện gì là không làm được)

Huyền Lăng Diệu bỗng nhiên nở nụ cười, nghiêng mặt lại, trong đôi mắt hiện lên một tia ngạo nghễ sáng rực: "Thì sao nào? Còn có thủ đoạn gì nữa, cứ việc phóng mã ra đây (ý là cứ giở thủ đoạn), ta đều đón, Huyền Lăng Diệu ta không sợ bọn họ!"

Dáng vẻ phong thần tuấn lãng của Nhị ca chiếu vào trong mắt Huyền Lăng Quá, hắn chỉ cảm giác trái tim yên lặng của mình bỗng nhiên đập rất mạnh, hỏa nhiệt vùng lên, nhịn không được đi về phía trước, cầm tay người nọ, hít sâu một hơi: "Nhị ca, mặc kệ ngươi quyết định như thế nào, Lăng Quá đều đứng bên cạnh ngươi!"

Kinh ngạc chợt lóe lên, Huyền Lăng Diệu rút tay về xoa xoa đỉnh đầu đối phương, trong mắt như đã được an ủi phần nào.

Huyền Lăng Quá có chút bất mãn nói: "Nhị ca, ta không phải là tiểu hài tử."

Bên môi Huyền Lăng Diệu nổi lên tiếu ý, nói: "Mặc kệ ngươi bao nhiêu tuổi, ngươi vẫn là tam đệ của nhị ca."

Giọng nói trầm tĩnh quanh quẩn ở bên tai, mang theo bao dung cùng ấm áp, Huyền Lăng Quá kinh ngạc nhìn người nọ, trong lòng vừa cay đắng vừa cảm động, ngũ vị tạp trần.

Hắn còn muốn nói gì đó, nhưng ngoài cửa chợt vang lên tiếng bẩm báo của thị vệ, nói Thường Bùi đại nhân cầu kiến.

Thần sắc Huyền Lăng Diệu khẽ động, giương giọng nói: "Mau truyền."

Thầm thở dài, Huyền Lăng Quá biết mình cũng nên đi, đành nói cáo từ. Đối phương xem ra rất để tâm tới tình hình tìm kiếm của Thiên Diệu tổ, cũng không giữ hắn lại. Hắn đè xuống cô đơn trong lòng, khom người lui ra.

Lại nói hôm nay trong sơn cốc, lúc trời vừa hửng sáng, Tiêu Sơ Lâu đã một mình ly khai tiểu mộc ốc.

Hắn liếc mắt nhìn Hạ Kiệt vẫn còn nằm trên cỏ ngủ say như trước, nhớ tới một tháng nay ở trong sơn cốc, nhớ tới tình nghĩa hào phóng chân thành của người nam nhân này, trên môi bèn lộ ra một tia tiếu ý, cũng không có ý định đánh thức đối phương dậy, lập tức phi thân nhảy vào trong rừng cây.

Thế nhưng hắn không có thấy, Hạ Kiệt vốn đang ngủ, hai mắt lúc này bỗng nhiên mở to. Toàn bộ động tĩnh y đều nghe được rất rõ ràng, nguyên lai y đã một đêm không ngủ. Y không có quay đầu lại, càng không có động tác gì, chỉ khẽ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh sâu thẳm, sau đó nhắm hai mắt lại.

Chướng khí trong rừng cây vẫn lượn lờ như cũ, tước điểu bình thường không dám tiến nhập, sương mù sáng sớm xuyên thấu qua tầng tầng lá cây, gió thổi bóng cây xào xạc, trông như những tinh linh (yêu tinh) đang nhảy múa.

Mảnh rừng rậm này rất dài, gắn bó chặt chẽ, càng đi vào trung tâm thì càng u thâm tĩnh mịch, cổ thụ che trời nơi nào cũng có, tập trung vào một chỗ, ngay cả ánh dương quang cũng không thể rọi vào.

Tuy rằng chỉ mới đầu hạ, nhưng ở chỗ này, dường như lúc nào cũng u hàn như mùa đông.

May mà công lực của Tiêu Sơ Lâu đã khôi phục bảy tám phần, lúc trước ở trong sơn cốc, Đường Túc Trì cũng đã chỉ qua cho hai người một ít trùng thảo dược (thuốc từ trùng và cỏ), trong đó có một số dược thảo đặc biệt trị chướng khí. Tiêu Sơ Lâu sớm đã chuẩn bị một ít, lúc này vừa lúc phát huy công dụng.

Hắn lấy từ trong lòng ra một túi gấm nhỏ đựng thiên thảo biên (nhiều thảo dược trộn lại), mùi hương thoang thoảng nhàn nhạt tỏa ra, lại dùng một sợi dây đeo vào trên cổ. Chỉ chốc lát, chướng khí xung quanh liền bị đuổi đi mất dạng, những thứ còn lại tuyệt đối không có ảnh hưởng gì tới hắn.

Ngoài ra, bên hông là một thanh chủy thủ mà Đường Túc Trì cho hắn, bao chủy thủ có màu sắc u ám, cũng không phản quang, trên mặt là hoa văn tinh xảo, có vẻ đặc biệt hoa quý. Chủy thủ trong bao cực kỳ sắc bén, xuy mao tức đoạn (quẹt nhẹ qua lông cũng đứt), trên mặt có hai cái rãnh, một bên lộ ra lam quang yếu ớt, hiển nhiên là đã được thoa kịch độc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!