Ba người từ trên không phiêu nhiên đáp xuống trước người Tiêu Sơ Lâu, Hoa Lâm Hạo và Tuyết Nhai thì không nói, người còn lại quả đúng là Hạ Kiệt.
Tầm mắt của Tiêu Sơ Lâu và Hạ Kiệt tương giao, thấy gương mặt cuồng ngạo của đối phương lộ ra một mạt lo lắng cùng bội phục khó mà phát hiện, Tiêu Sơ Lâu giật mình, lúc này cũng không thể nghĩ thêm gì nữa, nhàn nhạt nói với ba người: "Cẩn thận."
Hoa Lâm Hạo cười hết sức xán lạn, rồi lại hết sức lạnh lùng: "Giao cho chúng ta."
Tuyết Nhai là người đầu tiên lao ra, trường tiên bay lượn cơ hồ như muốn hóa thành một con phi long màu đỏ sậm, nơi nơi vang lên tiếng kêu thảm thiết không ngừng.
Hạ Kiệt cầm trong tay một thanh bảo kiếm ánh lên lam quang, hắn nhưng thật ra vẫn án binh bất động, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Huyền Lăng Huy đứng ở xa xa đang được hắc y tử sĩ chặt chẽ bảo vệ, tay phải càng nắm càng chặt, trong mắt nổi lên sát ý dày đặc.
Hắn trước đây tuy bị Huyền Lăng Huy truy sát, nhưng Huyền Lăng Huy chưa hề thấy qua mặt hắn, lúc này đây tất nhiên không nhận ra.
Hạt mưa lạnh như băng lách tách rơi xuống, không có tí nào muốn dừng lại, trái lại còn có chiều hướng càng rơi càng lớn, bùn đất dưới chân lầy lội không chịu được, một ít cát sỏi xung quanh đều trôi đi mất, máu loãng giàn giụa, vô cùng thê thảm.
Tiêu Sơ Lâu nâng Huyền Lăng Diệu dậy, dù sao cũng đã có bọn Hoa Lâm Hạo yểm hộ, hắn nhanh chóng vận chân khí, vì y chữa thương.
"Ta không sao."
Huyền Lăng Diệu nhìn hắn lắc lắc đầu, sắc mặt dần dần tái nhợt, ánh mắt chậm rãi chuyển về phía ba người thanh niên mạnh như vũ bão kia, đạm đạm cười nói, "Rốt cuộc cũng tới."
Tiêu Sơ Lâu có chút kinh ngạc, lập tức hiểu được: "Bọn họ đã hội họp với ngươi từ trước sao?" Thảo nào người này dám dũng cảm lên núi một mình, nguyên lai đã có chuẩn bị từ trước…
Huyền Lăng Diệu gật đầu, lại nhìn xuống dưới chân núi, chân mày hơi nhíu lại.
Khuôn mặt và quần áo của hai người đều bị nước mưa thấm ướt, trên đỉnh núi lại lạnh đến thấu xương, nhiệt độ cơ thể không ngừng theo máu từ vết thương trôi đi, nếu còn tiếp tục như thế, cho dù không chết cũng đã muốn đi mất nửa cái mạng.
Tiêu Sơ Lâu cảm giác được ngón tay của đối phương cầm lấy cánh tay mình đang run lên nhè nhẹ, không khỏi đem nam nhân ôm sát vào trong lòng, lại cảm thấy thân thể Huyền Lăng Diệu căng chặt một chút, liền dần dần thả lỏng không hề động đậy.
Mãi đến khi ba người này xuất hiện, thần bí nhân vẫn ẩn náu trong rừng tựa hồ mới có chút động tác, mấy tên võ lâm cao thủ chỉ cần tới gần rừng cây một chút liền ngay lập tức mạc danh kỳ diệu mà ngã xuống đất chết, nháo đến nhân tâm hoảng sợ, cộng thêm mấy người của Tiêu Sơ Lâu, nhân số tuy ít nhưng đều là nhân vật đỉnh đỉnh khó chơi, khiến bọn người kia càng thêm e ngại.
Biết thần bí nhân này đang giúp đỡ mình, Tiêu Sơ Lâu và Huyền Lăng Diệu đều có chút kinh ngạc, nhưng đối với thân phận của người nọ lại có phần nghi hoặc.
Băng Đế thấy sự tình càng ngày càng không ổn, tuy rằng nhân số phe mình nhiều hơn so với đối phương, thế nhưng tình thế càng ngày càng hướng về phía Huyền Lăng Diệu, nếu còn tiếp tục như vậy thì thật sự không ổn, lập tức nói với Huyền Lăng Huy: "Điện hạ, không bằng người đi trước một bước, nơi này đã có ta chống đỡ."
"Hừ!" Hai mắt Huyền Lăng Huy hầu như muốn phun ra lửa, cơ hội tốt như vậy cư nhiên lại bị tên Sở Khiếu kia phá hỏng!
"Ta không cam lòng! Không cam lòng! Trình Giản đâu?! Ngự lâm quân vì sao còn chưa tới?! Hai vạn tinh binh lẽ nào không đối phó nổi với một vạn người Phi Long quân sao?!"
Băng Đế nói: "Có thể đã bị Bắc Đường Ngang kéo dài thời gian, không thể đến đây hộ giá, điện hạ hãy đi trước đi.
"Huyền Lăng Huy cắn răng nhìn tên sát tinh ở đằng kia đã phá hư chuyện tốt của hắn, hừ lạnh một tiếng, cuối cùng gật đầu đi trước. Bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một đạo bóng đen chặn ngang lối đi."Chạy đi đâu?"
Huyền Lăng Huy kinh sợ nhìn nam nhân một thân lam y trước mắt: "Ngươi là ai? Còn không mau mau tránh ra!"
Một đạo sấm chớp cắt ngang bầu trời đen kịt, khuôn mặt lãnh ngạo tuấn tú của Hạ Kiệt trong nháy mắt bị chiếu rọi đến trắng bệch, trong tay là bảo kiếm phản chiếu tinh mục ánh lên hàn quang của hắn, hắn cuồng nhiên cười to: "Ta tới lấy cái mạng chó của ngươi!
"Lời còn chưa dứt, mũi nhọn màu lam của bảo kiếm đã mạnh như vũ bão mà hướng về phía Huyền Lăng Huy! Nhưng mà thế tới của hắn mặc dù mãnh, bọn hắc y tử sĩ thủ hạ của Huyền Lăng Huy cũng không phải là hạng người tầm thường, bọn họ liều mạng toàn lực ngăn trở,"Keng keng" mấy tiếng, đều bị lùi về sau vài bước, trường kiếm của Hạ Kiệt vẫn đâm tới, chưa hề nhường nhịn.
Huyền Lăng Huy bị kiếm phong lướt qua, khí huyết cuồn cuộn, đương nhiên cũng sẽ không thấy dễ chịu chút nào.
Mưa to tầm tã, chớp điện sấm gào, màn trời mênh mông âm u một mảnh, mơ hồ có một màu đỏ sậm mang theo điềm xấu.
Ngay lúc mọi người đang giương cung bạt kiếm, đại địa dưới chân đột nhiên chấn động không ngớt!
Ai nấy đều sợ hãi, chợt nhìn thấy lưỡng diện cờ xí (cờ xí 2 mặt) dưới chân núi đang thấp thoáng phất phơ trong gió mà đến. Một mặt lá cờ thêu chữ óng ánh vàng, còn mặt kia là hình con rồng màu bạc.
Trong lòng Huyền Lăng Huy biết cường viện đã đến, nửa mừng nửa lo, Băng Đế nhưng lại mơ hồ kỳ quá, vì cái gì Phi Long quân cũng đang lên núi.
"Ha ha ha, ngự lâm quân đã đến, mấy tên phản đồ các ngươi còn gì để nói?!" Huyền Lăng Huy lại khôi phục dáng dấp không ai bì nổi của mình, trong mắt lộ ra hung quang, hiển nhiên là oán hận đã đến cùng cực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!