Chương 2: Âu yếm

Binh binh bang bang —

"Thanh âm một trận tranh đấu bỗng nhiên từ trên lầu truyền đến. Sở Khiếu trở mình, không muốn lo chuyện bao đồng, nhàn sự hay phiền phức, chuyện không nên quản thì hắn tuyệt đối sẽ không đụng vào. Lâm Tuyên ở bên cạnh không ngủ được, nhưng cũng không dám lên tiếng."Rầm rầm – Bùm — " một tiếng nổ thật lớn vang lên, trần nhà làm bằng gỗ bị phá thành cái lỗ lớn, bóng đen cứ thế thay phiên nhau rơi lộp bộp xuống đất — may mà bị vỡ ở trước giường, nếu là ngay ở trên giường thì Sở Khiếu chỉ có nước khóc không thành tiếng.

Tiếng quát nhẹ truyền ra, một đôi chân thon dài hữu lực vừa vặn đạp lên một bóng đen đang muốn giãy dụa đứng dậy, âm thanh gãy xương rắc rắc thanh thúy vang lên, người nọ gập thắt lưng lại, nháy mắt liền bay qua một bên, ống tay áo cuốn lại rồi giãn ra, đem một người áo xám kéo xuống.

Đúng là hai người Sở Khiếu vừa mới gặp hồi chiều. Bọn họ tất nhiên cũng không ngờ lại trùng hợp như thế, ba người nhất thời đều ngẩn ra.

"Đừng hòng chạy!

"Trên lầu bỗng nhiên truyền đến một tiếng gầm nhẹ, lại thêm mấy tên hắc y nhân phi thân xuống, trong tay là trường đao sáng loáng, nâng lên chém tới! Lăng Huyền bắt lấy trường đao của một tên ở dưới chân, hoành đao tương tiếp, tứ phía là thanh âm"keng keng

"của lưỡi đao sắc bén, chớp nhoáng như muốn băm người ra từng khúc. Nam nhân hừ lạnh một tiếng, buông cán đao ra, năm ngón tay chộp vào đầu vai của ai đó — Đối phương vô thức co rụt lại — hai tên hắc y nhân bên cạnh nhất thời thầm kêu không ổn. Quả nhiên, động tác Lăng Huyền biến đổi, hai tay nhanh như chớp mà đánh ra hai tiếng"phanh phanh" trước ngực hai kẻ kia, chân dài giơ lên một cước đá về nơi "trung tâm" của người nọ —

Nhất thời một tiếng kêu thảm thiết vang lên, hắc y nhân bị đá trúng gắt gao che lại đũng quần, nước mắt nước mũi rơi lã chã, ở trên nền đất thống khổ mà lăn qua lăn lại, bộ dáng đáng thương thật sự là người nghe rơi lệ, người gặp đau lòng.

Sở Khiếu liếc mắt thấy người nọ bị đá trúng nơi riêng tư, không khỏi vô thức mà khép lại hai chân.

Bất quả chỉ trong chốc lát, từ trên lầu lại nhảy xuống một đám hắc y nhân nữa, tên đầu lĩnh đưa mắt nhìn mấy tên thủ hạ bị đánh cho tan tác kia, khăn đen che mặt run lên một chút, thần sắc âm lãnh nhìn chằm chằm Lăng Huyền, hung hăng nói:

"Lập tức thúc thủ chịu trói, lão tử cho ngươi toàn thây! Bằng không… lão tử nhất định phải đem ngươi băm vằm cho huynh đệ bọn ta nhắm rượu!"

Lăng Huyền lạnh lùng nhìn đám thích khách này, liếc mắt thấy có khoảng hai mươi tên, chen chúc chật chội trong một gian phòng. Ánh mắt y băng lãnh mà mang theo chút giễu cợt, nhìn thẳng vào hắn:

"Ngươi xứng sao? Các ngươi đến tột cùng là bị ai sai tới?"

Y dùng "đến tột cùng

"là bởi vì y biết chắc rằng, tám phần mười chuyện này là do Huyền Lăng Huy tìm không được mình mới phái người theo tới, ngoại trừ vị đại ca này của y ra, còn ai muốn đến truy sát y? Đầu lĩnh bị nhìn chòng chọc như vậy, trong lòng sợ hãi, chỉ biết dùng tiếng cười ha ha để che giấu:"Đi hỏi Diêm Vương đi!"

Lại quay đầu nhìn Sở Khiếu đang có vẻ mặt không thèm đếm xỉa tới, phân phó nói: "Đem những tên nhiều chuyện này xử lý đi, đỡ phải phiền phức!"

"Ách?" Sở Khiếu sửng sốt, nói, "Đâu có chuyện gì liên quan tới ta? Tại hạ tựa hồ cùng các vị gần đây không thù không oán kia mà."

"Tiểu tử, ngươi biết nhiều lắm, ta chỉ tín nhiệm người chết.

"Lời còn chưa dứt, ba gã hắc y nhân đã lao đến, đem hắn vây lại, Lâm Tuyên ở trên giường từ lâu đã sợ đến choáng váng, lui ở trong góc, động cũng không dám động. Sở Khiếu bỗng nhiên nằm ngửa xuống, khó khăn lắm mới né được một đao, năm ngón tay vỗ nhẹ trên giường, khinh thân lộn người ra xa mấy trượng, khí định thần nhàn mà đứng ở cạnh bàn, chiết phiến trong tay vung lên. Hắn thở dài, nói:"Ta nói vị lão huynh này, hà tất phải đuổi tận giết tuyệt như vậy?"

Tên đầu lĩnh nổi giận, hét lớn một tiếng liền mãnh xông lên. Những người khác trong nháy mắt cũng xông về phía Lăng Huyền, Dật Chi đại khái là không có võ công, chỉ dựa vào Lăng Huyền một người tận lực chống đỡ, mà trên tay y lại không có binh khí, một mình đối mặt với hai mươi người tay cầm đại đao, lập tức cảm thấy căng thẳng.

Phẩm cấp phân biệt của thiên hạ võ giả (người tập võ) là do ước định mà thành, tùy theo người mà chia thành cửu phẩm (9 đẳng cấp), từ nhất đến tam phẩm là võ giả thấp kém nhất, từ tứ tới lục phẩm là ở giữa, giai tầng này đa số là người trong giang hồ, nếu đặt trong quân đội, nhất định là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.

Mà thất phẩm đến bát phẩm còn lại là tầng cao nhất, có rất ít cao thủ đạt tới trình độ này, cơ bản đều là nổi danh một phương từ lâu, là nhân vật có sức ảnh hưởng cực đại.

Lại nói lên trên, chính là cửu phẩm cường giả (mạnh nhất), nhân vật này là cấp bậc của một đại tông sư, số lượng rất hiếm, chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Lăng Huyền lúc còn trẻ từng ở trong quân đội, nhưng thân là hoàng tử nên thuở nhỏ sống an nhàn sung sướng, trình độ cũng chỉ đạt tới lục phẩm. Những hắc y nhân này tuy rằng mỗi người cùng lắm chỉ ở tứ phẩm, tên đầu lĩnh thì chắc là ngũ phẩm, nhưng thắng là thắng ở người đông thế mạnh.

Dật Chi chưa bao giờ hận mình nhu nhược thư sinh như lúc này, một tay trói gà không chặt, chỉ được cái tài trí cực kì, nhưng tới lúc trọng yếu lại còn liên lụy chủ tử.

Hắn kiên quyết ra quyết tâm, cắn răng một cái, mạnh đánh về phía một tên hắc y nhân, dĩ nhiên là bị người ta quật ngã xuống đất.

"Nhị công tử! Đi mau!"

"Ai cũng đừng hòng rời đi! Hôm nay chính là ngày tử của các ngươi! Tới âm tào địa phủ rồi đừng quên là ta đưa các ngươi xuống đó! Ha ha!"

Đôi mắt Lăng Huyền hàn quang như điện, bỗng nhiên cười to nói: "Chỉ bằng mấy tên tạp chủng các ngươi?!

"Y bỗng nhiên giãn đôi mày kiếm đang nhíu chặt, lộ ra vài phần ngạo khí. Vồ đánh hai tên thích khách, đoạt được một thanh trường đao, hai tay đan lại, trong nháy mắt đã chặt đứt cánh tay của một tên. Sở Khiếu có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn y, trong mắt dường như có thâm ý. Nghe được tiếng kêu của Dật Chi, Lăng Huyền khẽ nhíu mi, quay đầu lại thoáng nhìn thấy Sở Khiếu đã đem mấy tên đang vây quanh hắn đánh cho bất tỉnh trên mặt đất, trầm giọng hỏi,"Sở huynh, có thể giúp ta một tay không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!