Chương 13: Huynh đệ

Mãi đến khi đám mã tặc kia đã chạy xa, Tiêu Sơ Lâu và Huyền Lăng Diệu mới chậm rãi đi tiếp.

Lúc đến gần lại phát hiện đoàn người kia tựa hồ cũng không phải là đội bảo tiêu gì cả, mà là đội mã xa, trên vách xe là mành cuộn được thêu hình giao long tinh xảo, xem ra cũng là người giàu có, thảo nào bị mã tặc cản đường.

Nam tử đi đầu cưỡi một con đại mã, vóc người khôi ngô, cao to lực lưỡng, tựa hồ là dáng dấp của một gia tướng. Thấy hai người bọn họ liền ôm quyền nói lời cảm tạ: "Đa tạ nhị vị trượng nghĩa tương trợ…"

Lời vẫn chưa nói hết, nhãn tình hắn bỗng nhiên sáng lên, giống như là vừa phát hiện báu vật gì đó, mừng rỡ xuống ngựa, nửa quỳ trên mặt đất:

"Nhị… Nhị điện hạ! Mạt tướng rốt cuộc đã tìm được người!"

Tiêu Sơ Lâu hơi kinh hãi, Huyền Lăng Diệu ở phía sau đã tiến lên nâng hắn dậy, kinh hỉ cười nói: "Nguyên lai là Võ thống lĩnh, ngươi vì sao lại xuất hiện ở Thục Xuyên?"

Vừa muốn trả lời, hắn thoáng nhìn Tiêu Sơ Lâu, chần chờ nói: "Xin hỏi Nhị điện hạ, vị này là…

"Huyền Lăng Diệu nhìn Tiêu Sơ Lâu một cái, trong ánh mắt hơi có ý tuân vấn. (dò hỏi) Tiêu Sơ Lâu quả nhiên chỉ nói:"Tại hạ họ Sở tên Khiếu, là nhân sĩ Thục xuyên, nhờ được điện hạ ưu ái mà nhận làm khách khanh (*), vì điện hạ lược tẫn miên lược (giúp sức hết mình). Nói vậy các hạ có phải là vị tiếng tăm lừng lẫy trong Phi Long quân đội của Đông Huyền, Võ Phạm Võ thống lĩnh?

Điện hạ từng nhiều lần nhắc tới, hôm nay mới thấy được, quả nhiên bất phàm.

"(*) thời xưa dùng để chỉ những người ở các nước chư hầu làm quan ở bản quốc Huyền Lăng Diệu hé miệng mỉm cười, trong lòng có hơi ngạc nhiên, nhưng một mặt cũng có thể đem tính tình của Võ Phạm ra xem xét một phen… Võ Phạm thấy hắn theo Huyền Lăng Diệu, vừa cơ trí hơn người, lời lẽ lại cung thuận khéo léo, một câu nói này cũng khiến lòng hắn phơi phới. Võ Phạm vốn là con nhà võ, hỉ nộ đều lộ rõ trên mặt, nghĩa khí hào sảng, liền bật cười coi hắn như người một nhà, ha ha nói:"Sở tiên sinh quá khiêm tốn rồi, đều là vì điện hạ cống hiến sức lực, không cần khách khí! Lần này ít nhiều đều nhờ tiên sinh, bằng không hậu quả thật khó mà lường được.

Nhị điện hạ, lần này có chuyện khẩn cấp, mạt tướng mới phụng mệnh cùng Tam điện hạ tới tìm người hồi cung!"

Huyền Lăng Diệu nhướng trường mi, nói: "Lăng Quá cũng tới sao? Rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Ách…"

"Hoàng huynh!

"Trên mã xa cách đó không xa có một nam tử đang hấp tấp đi xuống, y nhìn xung quanh một lát, bỗng nhiên nhận ra Huyền Lăng Diệu, vội vã chạy tới, thoáng có chút thở dốc. Tiêu Sơ Lâu tỉ mỉ đánh giá nam nhân thon gầy trước mặt này, Đông Huyền Tam hoàng tử, Huyền Lăng Quá. Khuôn mặt thanh tú có chút tái nhợt, một thân nho phục thanh nhã, thần thái so với Huyền Lăng Diệu trầm tĩnh ổn trọng càng có vẻ ôn hòa dễ gần."Lăng Quá."

Huyền Lăng Diệu đỡ lấy vai y, vỗ nhẹ lưng y, nét mặt hiện lên một tia vui mừng cùng lo lắng,

"Ngươi hà tất tự mình đến Thục Xuyên? Chưa kể dọc đường nguy hiểm, mà thân thể của ngươi cũng không chịu nổi đường xa lặn lội."

"Nhị hoàng huynh, khụ khụ…" Huyền Lăng Quá dường như không kiềm chế được kinh hỉ trong lòng, lắc đầu cười cười,

"Không cần lo cho ta, có Võ thống lĩnh đi cùng ta mà. Nhưng thật ra hoàng huynh, ngươi vì sao mãi đến giờ mới chịu hồi cung? Phụ hoàng đột nhiên lâm bệnh nặng, không có ngươi bên cạnh, đại hoàng huynh đã công kích ngươi… Nói ngươi không tận đạo hiếu."

Huyền Lăng Diệu nhíu mày nói, "Thân thể phụ hoàng luôn khỏe mạnh, như thế nào lại đột nhiên sinh bệnh?"

Huyền Lăng Quá lắc đầu, chú ý tới nam tử bên cạnh Lăng Diệu, hỏi: "Vị này là…"

"Nga, hắn là… Sở Khiếu. Bằng hữu của ta." Huyền Lăng Diệu mỉm cười nói, "Lên xe rồi nói sau, không biết đám mã tặc có trở lại không, chúng ta mau rời khỏi đây thôi."

"…Cũng tốt."

Huyền Lăng Quá nhìn y một cái, có chút kỳ lạ.

Khi y cùng với nam nhân tên Sở Khiếu kia ngồi chung một chiếc xe, Huyền Lăng Quá lại nén xuống sự kinh ngạc lần nữa, không khỏi liếc nhìn người nọ vài lần, ánh mắt phức tạp.

Sắc mặt Tiêu Sơ Lâu vẫn thản nhiên như trước, chỉ làm như không phát hiện.

Trong xe có đầy đủ điểm tâm, rượu ngon, cái gì cần đều có. Huyền Lăng Diệu cùng đệ đệ thương lượng một số việc trong triều, Tiêu Sơ Lâu ở một bên ăn đến vui vẻ.

Nhìn mi đầu Huyền Lăng Diệu càng cau càng chặt, trong lòng hắn khẽ thở dài, tiện tay lấy một khối lê hoa tô đút cho y.

Huyền Lăng Diệu tự nhiên cắn một cái, ăn vào trong miệng mới phát giác ánh mắt Lăng Quá nhìn mình có chút quái dị, mạnh sặc một hơi.

"Điện hạ ngày đêm vất vả, vẫn nên nghỉ ngơi một chút, suy nghĩ kỹ hơn rồi bàn sau, chớ nóng vội a." Tiêu Sơ Lâu bưng tới một chén nước, mỉm cười nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!