Kiến trúc của Tây Sở vương thành chủ yếu là dùng màu xám và đen, cả tòa vương cung dường như bị một tấm màn che đen kịt bao vây lấy, đem khỏa răng nanh lạnh lẽo ẩn ở bên trong, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị đem người nuốt trọn xuống.
Vừa vào cửa cung, trên thềm đá cẩm thạch dài đằng đẵng là hai hàng cấm quân hắc giáp, bầu không khí trang nghiêm mà túc mục lan tràn trong vương cung, nghe không được tiếng hít thở, chỉ nghe có tiếng bước chân rất nhỏ, thong thả mà trấn định đạp trên mặt đất băng lãnh.
Sở Khinh Kiệt tự mình dẫn Sở Khiếu, hai người một trước một sau dưới cái nhìn chăm chú khẩn bách của cấm quân, đi về phía Thông Thiên tháp, nơi Tây Sở quốc sư cư trụ.
Thông Thiên tháp chính là kiến trúc cao nhất toàn bộ Tây Sở, thậm chí là trong tam quốc, thân tháp hình trụ vươn thẳng tận trời, cao vút giữa lớp lớp mây mù, mờ ảo như tiên cảnh.
Đứng ở trên đó, còn có thể thấy được Vương cung trang nghiêm, quốc thổ phồn vinh, sa mạc rộng lớn, núi non sông ngòi, thậm chí là cả đại lục bao la.
Có người nói, vài thập niên trước, Yểm Hoàng giáo chủ Đường Túc Trì là được sinh ra trên tòa tháp này, mà nay, vào những thời khắc cuối cùng của cuộc đời ông, cũng quay trở về đây, liếc mắt nhìn lại quốc gia của mình một lần cuối.
Đỉnh tháp thoáng ẩn thoáng hiện giữa những đám mây.
Trong đại sảnh hình tròn vắng vẻ, mọi thứ đều được bày biện rất đơn sơ, chẳng thấy chút xa hoa quý khí nào của Tây Sở vương cung cả, chỉ có một cái cửa sổ sát đất ở phía Nam đang rộng mở, sa liêm màu thanh bích nhẹ nhàng lay động, che đi ánh mặt trời buổi chiều ấm áp.
Song cửa sổ bằng gỗ hạ một bóng râm ở trên sàn nhà, mà đối diện với song cửa sổ ấy là một chiếc ghế dựa hơi nghiêng nghiêng cũng được làm bằng gỗ, đung đưa kẽo kẹt kẽo kẹt, trong đại sảnh vắng vẻ lại càng thêm cô tịch lãnh thanh.
Trên ghế dựa là một lão giả khô gầy, mí mắt rũ xuống, hốc mắt trên khuôn mặt đầy nếp nhăn hõm sâu xuống dưới, xương gò má nhô cả ra, dường như chỉ cần gầy thêm một chút nữa thôi thì sẽ y như một bộ xương khô vậy, mà bàn tay gầy gò của lão giả nọ đang nắm chặt lấy tấm chăn mỏng ở trên người.
Cả người ông hầu như đều ẩn trong bóng râm, chỉ có lòng bàn tay là mở ra, hiện lên một mảnh da người mỏng mỏng dưới ánh mặt trời.
Trên mảnh da ấy có một hoa văn đầu sói rất sống động, phía dưới có khắc ba chữ cực cực nhỏ "Sở — Khinh — Khiếu
". Lão giả mệt mỏi nâng mí mắt lên, càng xem tỉ mỉ cẩn thận, trong đôi mắt hồn trọc mà vô thần của ông càng phát ra niềm vui sướng không nói nên lời."…Là hắn…Là hắn…Ha ha… Khụ, khụ khụ —
"Tiếng ho khan kịch liệt đột nhiên dừng lại sau khi một chuỗi tiếng bước chân nho nhỏ vang lên. Lão giả quay đầu lại, trong đôi mắt già nua bỗng lóe lên tinh quang, lập tức gắng gượng ngồi dậy, giơ lên cánh tay đang run rẩy của mình:"Ngươi… Ngươi đã trở về?
"Cạnh tấm cửa đen nhánh của lầu các, dường như bay tới một tiếng thở dài. Một nam tử mặc hắc bào có thân hình thon dài chậm rãi hiện ra thân ảnh, nhìn lão giả ngơ ngác trong chốc lát, lại trầm mặc mà thong thả bước qua. Dưới ánh mắt tha thiết mang theo chút ướt át của lão giả nọ, đứng lại trước cửa sổ."Khiếu nhi, là ngươi thật sao?" Khuôn mặt tái nhợt suy yếu gần như sắp chết của lão nhân bỗng nhiên lại hồng nhuận lên, tựa như hồi quang phản chiếu mà tỏa sáng,
"Ngươi không chết… Thật sự không chết? Ngươi rốt cuộc đã trở về, hảo đồ nhi của ta, tốt lắm, tốt lắm… Tặc lão thiên cuối cùng cũng mở mắt một lần rồi!"
Sở Khiếu yên lặng mà nhìn vị lão giả hãy còn đang chìm đắm trong kinh hỉ này — nhìn vị đại tông sư thần bí nhất trong thiên hạ, người sáng lập nên Tây Sở Yểm Hoàng giáo, cũng là một lão đầu sắp chết, một người suốt đời cô độc, thậm chí còn chính tay giết chết đồ đệ của mình, hôm nay lại nằm ở trước mặt hắn, nằm trong lầu các âm trầm tĩnh mịch như mộ phần này, vừa khóc vừa cười, nói năng lộn xộn.
Không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, lại có chút thê lương.
Sở Khiếu từ trên cao nhìn xuống lão giả, nhẹ giọng nói: "Sở Khinh Khiếu hắn — đã chết rồi.
"Bên môi Đường Túc Trì còn mang theo tiếu ý, chợt thay đổi sắc mặt, thân thể ông cứng nhắc, đồng tử co lại nhìn chằm chằm vào đối phương. Lại nghe người nọ nói tiếp:"Hắn đã chết, từ lúc Tây Sở hoàng trữ vào hai mươi năm trước đã chết rồi, sống sót chỉ còn có Sở Khiếu, một tên khất cái ti tiện, hiện giờ là chấp sự quản gia của Thục Xuyên Tiêu vương phủ."
Đường Túc Trì biến sắc lần nữa, cuối cùng nhếch đôi môi khô khốc của mình lên, không nói lời nào, chỉ là cổ khí thế phong duệ kia đang dần dần biến mất, tựa hồ đã trở thành một lão đầu mục nát sắp xuống mộ, trong ánh mắt lại mang theo một tia hồi ức cùng thống khổ.
Sở Khiếu cũng không mong đợi đối phương sẽ nói cái gì, hắn nho nhã lễ độ mà hướng lão giả làm một cái lễ tiết của Tây Sở hoàng thất — lễ tiết của vãn bối đối với trưởng bối, cho dù là nữ quan nghiêm khắc nhất trong cung đình cũng không tìm ra được chỗ sai sót nào.
Hắn ưu nhã thong dong mà chậm rãi quỳ gối xuống, tầm mắt song song với đối phương: "Đường tiên sinh, Sở mỗ là phụng theo mệnh lệnh của Vương gia nhà ta, đến đây cùng tiên sinh nghị hòa chiến sự."
Đường Túc Trì khẽ chớp mắt, trong mắt đã khôi phục lại dáng dấp không hề sợ hãi, khàn giọng nói: "Nhà ngươi? Ngươi biết rõ ngươi là ai, lại nhận người khác làm nhà sao?!"
Sở Khiếu không hề chần chờ nói: "Nơi nào dưỡng dục nên Sở mỗ, nơi đó chính là nhà của ta."
"Ngươi đừng quên ngươi sinh ở Tây Sở, trên người ngươi mang huyết mạch của Tây Sở hoàng thất! Tại sao có thể — phản bội tổ quốc của ngươi, còn nhận giặc làm cha?! Con dân của quốc gia ngươi gặp cực khổ, ngươi cư nhiên còn giúp đỡ địch nhân đến đánh con dân mình?! Ngươi tại sao có thể — tại sao có thể — khụ khụ…" Thanh âm khàn khàn của Đường Túc Trì càng ngày càng kịch liệt, cuối cùng phải ôm ngực không ngừng ho khan.
"Nhận giặc làm cha? Con dân của ta?" Sở Khiếu diện vô biểu tình bỗng nhiên như là nghe thấy được cái gì đó khôi hài mà ha ha cười to, dáng tươi cười chợt dừng lại, nghiêm chỉnh lạnh lùng nói: "
"Con dân
"mà tiên sinh nói không biết là người phương nào? Lúc Sở mỗ xuất thế, chưa từng gặp qua; lúc mẫu thân của Sở mỗ bị giết, chưa từng nghe qua; rồi tới khi Sở mỗ bị người liên tiếp không ngừng ám sát, hạ độc, hãm hại, thậm chí là giả chết chạy khỏi Tây Sở, lưu lạc tha hương,"con dân" này cũng chưa bao giờ ưa tay giúp đỡ, có ở đây, chỉ là những kẻ bỏ đá xuống giếng cầu lấy tiền thưởng, vong mẫu (mẫu thân đã mất) bị hãm hại thì hùa nhau mà vũ nhục chửi rủa!"
"Hai mươi năm trước, hậu cung Tây Sở và Đông Huyền hầu như cùng xảy ra huyết án lớn như vậy, chỉ cần không phải là người mù, đều có thể nhìn ra được chân tướng trong đó, Đường tiên sinh, người cũng đừng nói với Sở mỗ rằng, người không hề biết gì về chuyện này. Nếu vị"phụ thân" kia không bày mưu đặt kế, tặc nhân há có thể dễ dàng đắc thủ sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!