Chương 9: Đèn con thỏ

Trần Song giật mình, trong chốc lát ánh mắt trống rỗng.

"Thích sao......" Trần Song lặp lại một lần, lại chớp chớp mắt: "chuyện này không quan trọng."

Trần Song ngồi thẳng dậy, hai tay đặt vuông góc ở mép bàn, nhìn về phía Trần Độ.

"Bây giờ em chỉ có quan hệ hợp tác với cô ấy thôi. Cô ấy là nữ chính, tham gia đóng phim do công ty chúng ta sản xuất, chỉ thế mà thôi. Hoàn thành công việc, đó là những gì em nghĩ đến."

"Vì vậy, dù là lão bản hay người hâm mộ, em cũng không thể... thể hiện tình cảm của mình."

Tốt nhất các nhân viên xung quanh người nổi tiếng không nên tuyển fan. Nếu để người ta phát hiện ra mối quan hệ này, có thể sẽ ảnh hưởng đến Khương Tuyết, sẽ rất phiền toái.

Huống chi, Trần Song không có cách nào không thẹn với lương tâm mà nói, mình không lợi dụng địa vị"Lão bản" để mời Khương Tuyết. Cho dù trong lòng cô chỉ đoán có một phần trăm khả năng, vạn nhất Khương Tuyết thông qua thử kính thì sao? Vạn nhất nàng có thể tham gia bộ phim điện ảnh này thì thế nào?

Vạn nhất, vạn nhất ở phim trường gặp nha, có lẽ là có thể làm bộ trấn định tự nhiên chào hỏi một chút.

Trần Độ luôn nói d*c v*ng của Trần Song không nặng.

Chỉ là hạt giống mang tên d*c v*ng này đã chôn sâu trong lòng Trần Song ở nơi rất sâu, không biết từ khi nào đã bắt đầu mọc rễ lan tràn.

Nó có thể nhìn thấy ánh sáng hoặc có thể héo mòn trong bóng tối.

Trần Song rũ mắt xuống, trịnh trọng mà nói: "em không thể...... với cô ấy, động tâm với Khương Tuyết."

"Tâm động." Trần Độ nhẹ nhàng cười cười, cong môi, nhìn về phía Trần Song: "em có biết chị vừa mới nghĩ đến cái gì không?"

Trần Song ngẩng đầu: "Cái gì?"

"Em hẳn biết một trò chơi tên là, ' khiêu chiến không tâm động '." Trần Độ nghĩ nghĩ, miêu tả thêm: "em sẽ xem một loại video nào đó, trong video có rất nhiều thứ có thể hấp dẫn em. Nhưng em phải nhịn xuống h*m m**n không tâm động, một khi biểu hiện ra một chút tâm động thì phải nhận trừng phạt."

Trần Độ cũng không bình phẩm thêm, chỉ tiếp tục nói: "rất phù hợp với tình huống hiện tại của em."

"Khiêu chiến không tâm động...... Hình như là vậy." Trần Song nhỏ giọng nói, tựa như đang cùng Trần Độ nói chuyện, nhưng cũng giống như đang tự lẩm bẩm.

"Vì vậy, từ nay trở đi, mỗi giây ở bên cô ấy sẽ là một thử thách không tâm động đối với em nhỉ."

"Bốp." Trần Độ búng vào trán Trần Song, phát ra một tiếng không nhẹ cũng không nặng.

"Ah đau......" Trần Song sửng sốt một chút, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, sự mờ mịt vừa rồi trong mắt nàng bỗng bị quét sạch, trong mắt chỉ còn lại vẻ ngơ ngác: "Chị?"

"Tập trung ăn đi." Trần Độ lại cầm dao nĩa trong tay lên, chuyên tâm tiếp tục cắt bít tết: "Đã khuya rồi."

Chốc lát, Trần Độ lại nói: "Đừng suy nghĩ quá nhiều."

Đừng suy nghĩ quá nhiều, hãy thuận theo tự nhiên.

Nhìn thấy Trần Độ bắt đầu cắt thịt bít tết trên đĩa của mình, Trần Song rốt cuộc cong cong mắt, mỉm cười.

Gần chín giờ rưỡi thì bữa tối cũng sắp kết thúc.

Điện thoại của Trần Độ vang lên đúng lúc cô đặt dao nĩa xuống, cô nhìn cuộc gọi rồi lại nhìn Trần Song. Cô nhấc máy không chút do dự, nhưng giọng cô lại nhẹ nhàng hơn bình thường.

"Alô? Tư Ninh à."

Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại rất ngọt ngào, không có chủ ngữ, giọng điệu thân quen: "Về rồi àh?"

"Vẫn chưa, còn đang cùng Tiểu Song dùng cơm, lát nữa đưa em ấy về."

"Tiểu Song!" Chu Tư Ninh vui vẻ, cũng mặc kệ bên này điện thoại không mở loa ngoài, Trần Song có nghe thấy hay không, bắt đầu vô cùng náo nhiệt mà chào đối phương: "Tiểu Song! chào em nha ~"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!