"Ừm." Giọng Trần Độ còn trầm hơn cả Trần Song, có lẽ đối với Trần Song, ngữ khí cô lúc này không thể kiêng cường như mọi khi. Lời nói đến bên môi lại chỉ có thể bất đắc dĩ mà than nhẹ một hơi: "Lúc tới không thấy em ở dưới lầu, hỏi nhân viên công tác mới biết em đã ở trong phòng cả một buổi chiều. Nếu không phải do căn phòng này còn lưu dấu vân tay của chị lúc trước, còn không biết phải bị em nhốt ngoài cửa bao lâu, hả?"
"Em không có......" Trần Song cảm giác tai có chút nóng lên, chột dạ nói: "Chị có thể nhắn tin cho em mà."
Trần Độ không trả lời, cô trở tay đóng cửa phòng lại, giày cao gót không nhanh không chậm mà lộc cộc đi về phía Trần Song. Trần Độ lấy điện thoại của Trần Song đang đặt bên cạnh bàn, trong lúc đối phương không kịp phản ứng, dùng khuôn mặt nàng để nhận diện điện thoại.
"Tích" một tiếng di động được mở khóa.
"Chị......?" Trần Song còn chưa nói xong, Trần Độ đã xoay điện thoại về phía Trần Song, trên WeChat hiển thị 13 tin nhắn chưa đọc.
"Àh......" Trần Song uyển chuyển, giọng cũng dịu dàng hơn: "Chị, có mệt không......"
Trần Độ chậm rãi chợp mắt một chút, ném trả điện thoại lại cho Trần Song. Thuận tay dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm chạm lên vành tai đang ửng đỏ của Trần Song: "y hệt như lúc em còn nhỏ. Chơi đến ngay cả cơm cũng không ăn."
Vành tai Trần Song vốn mẫn cảm, bị chạm vào một chút liền theo bản năng mà run run, né tránh.
"Chị" Trần Song cầm di động, không tình nguyện mà làm nũng: "em cũng đâu còn nhỏ nữa."
Trần Độ, chị họ của Trần Song, lớn hơn Trần Song ba tuổi.
Trước khi Trần Độ lên trung học, hai người cùng nhau lớn lên ở nhà ông nội. Cha mẹ Trần Song đều là nghệ thuật gia, chỉ xem trọng tác phẩm của mình, hằng năm bay khắp thế giới tham gia triển lãm, căn bản mặc kệ mình có đứa con này hay không.
Trần Độ là chị lớn trong nhà, đương nhiên sẽ lãnh trọng trách chăm sóc Trần Song.
Con nhà người ta điển hình, Trần Độ từ nhỏ đã có thành tích ưu tú, hành sự quyết đoán. Tên tuổi "Trần tổng" danh xứng với thực, sớm đã ngồi ổn vị trí người thừa kế Trần gia.
Cho nên sao Trần Song lại không biết vì sao lần này chị ấy lại tới phim trường gặp nàng, không phải là lo lắng cho nàng, lần đầu tiên một mình đảm nhiệm công việc.
"Em đã sắp xếp xong công việc sơ bộ của đoàn phim. Ngày kia đạo diễn sẽ gia nhập đoàn phim, còn Thôi ảnh đế cũng..."
"Chị đâu phải tới xem em làm việc." Trần Độ đánh gãy lời nàng.
Trần Song hơi hơi kinh ngạc, trong ánh mắt có một chút ngốc.
Trần Độ than cười một tiếng: "Này không phải sắp đến tết, em lại nói em không về nhà. Vậy không phải chị chỉ có thể tới đoàn phim thăm em?"
Hàng năm cả hai đều cùng nhau đón Tết ở nhà.
Nhưng Trần Song dường như chưa bao giờ nghĩ tới tại sao chị nàng, người luôn bận rộn hơn nàng, lại luôn có thể về nhà đúng giờ vào thời gian này hàng năm.
Trần Song lại chớp chớp mắt.
Mỗi lần không biết phải nói gì, nàng sẽ vô thức chớp mắt.
Hai hàng mi tựa như con bướm nhỏ, chậm rãi nhẹ nhàng biểu lộ sự xấu hổ không tả xiết của nàng.
Trần Độ nói xong, nhìn chiếc đèn giấy trên bàn mà Trần Song vừa mới hoàn thành.
Cô nhẹ nhàng cầm chiếc đèn lồng trong tay, cẩn thận nhìn nó: "Sao lại bắt đầu muốn làm thứ này? Mấy đứa Tiểu ngũ không phải đã sớm không còn chơi nữa sao."
Động tác của Trần Độ thực nhẹ, đèn lồng ở trên tay cô, khiến Trần Song thực yên tâm.
Nhưng khi Trần Song nghe nhắc đến việc chế tạo đèn lồng, nàng lại không biết nên nói gì.
Nàng hiếm khi có bạn bè cùng tuổi, người thân thiết nhất xung quanh nàng chính là Trần Độ.
Vì thế nàng đành phải căng da đầu nói: "Này không phải làm cho tiểu ngũ......"
"Vậy làm cho em àh?" Trần Độ càng thêm kinh ngạc, "Không đúng a, em đâu có thích mấy loại đồ chơi trẻ con này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!