Buổi tối cổ trấn cũng khá náo nhiệt.
Có lẽ do sắp tới kỳ nghỉ tết, đại đa số người trẻ tuổi đều muốn ra ngoài du ngoạn một đêm.
Nơi đoàn phim thuê là một góc hẻo lánh xa xôi cách trung tâm cổ trấn một đoạn, sau khi tới cũng không mở rộng cửa với bên ngoài. Phố xá buôn bán tấp nập nhà nhà treo cao đèn lồng đủ màu, lác đác hàng rong, vô cùng náo nhiệt mà tụ tập ở bên nhau.
Có bán chong chóng nhỏ, có bán hồ lô đường, còn có "Võng hồng" mặc trang phục ếch xanh khiêng đòn gánh, trên gánh xếp những con ếch xanh làm bằng plastic.
"Mau xem mau xem, cái đó mắc cười quá." Khương Tuyết cả người bọc đến kín đáo, trên đầu đội mũ len đan màu trắng gạo, trên cổ vòng quanh tầng tầng lớp lớp khăn quàng cổ. Thêm một cái khẩu trang, cả người cô chỉ còn mỗi đôi mắt lộ ra bên ngoài.
Trần Song đi phía sau cô, lúc cô chụp hình chú "Ếch xanh" nàng theo bản năng mà nhìn khắp nơi xung quanh một chút, xác định không ai nhận ra được đại minh tinh trước mắt, mới yên tâm mà thả tầm mắt về chỗ Khương Tuyết.
Nàng đối với cảnh sắc ở cổ trấn không có gì hứng thú, dạo quanh quán xá cũng không phải chuyện Trần Song yêu thích.
Nếu là bình thường, nàng đã cảm thấy thực nhàm chán, không bằng quay về khách sạn công tác.
Nhưng lúc này người bên cạnh nàng là Khương Tuyết.
Đại minh tinh ngày thường cũng rất ít có cơ hội có thể ra ngoài đi dạo phố, Khương Tuyết lúc này đang ngồi xổm giữa một đám nhóc khoảng 6 tuổi, nhìn không chớp mắt ông cụ trước mặt đang làm kẹo đường.
Cụ ông ước chừng hơn 70 tuổi, ngón tay thon dài, khớp xương thô to. Ông ngồi trên một chiếc ghế đẩu bằng gỗ, bên cạnh bày một chiếc hộp sữa bò bằng thiếc được tái sử dụng. Dung dịch bên trong chiếc hộp hoà thành một khối kẹo mạch nha. Màu hổ phách như đá quý ánh lên dưới đèn đường, có vẻ phá lệ mê người.
Cụ ông mặc một chiếc tạp dề kẻ ô vuông sạch sẽ, một góc tạp dề đã bị bạc màu đến trắng bệch, hoa văn gì cũng không còn. Ở giữa tạp dề là một tấm thớt, trên thớt là một cây gậy gỗ ước chừng năm centimet.
Chỉ thấy cụ ông thuần thục dùng gậy gỗ kéo đường thành hai nửa, đôi tay nhẹ nhàng quấn quanh, một cục kẹo mạch nha được kéo ra. Cụ ông lúc này lại không nhanh không chậm mà dùng hai cây que đan vào nhau, những sợi chỉ bạc được tạo ra từ nước đường liền ngoan ngoãn mà quấn lên cây que, hình thành một viên kẹo màu hổ phách.
"Đây." Cụ ông đưa cây kẹo đường trong tay cho đứa bé bên cạnh, "Của cháu."
"Cảm ơn gia gia."
Lấy được kẹo đường đứa bé hoan thiên hỉ địa mà chạy mất.
Ánh mắt Khương Tuyết khát vọng mà đuổi theo kẹo đường trong tay đứa nhỏ, tận đến khi không còn thấy bóng dáng mới ngẩng đầu lên nhìn Trần Song.
"Nhìn ngon quá, là gì vậy?"
Trần Song hơi kinh ngạc, cúi đầu nhìn cô, vững vàng mà trả lời: "Là một món ăn vặt làm bằng đường, dùng để dỗ trẻ em. Tên khoa học thì tôi không biết, nhưng chỗ chúng tôi đều kêu là ' giảo giảo đường '. Trước kia, em chưa từng ăn qua?"
Khương Tuyết không trả lời, chỉ lắc đầu. Sau đó lại quay nhìn lại, tiếp tục ngắm cụ ông thuần thục mà làm cây kẹo tiếp theo.
Thân thế của Khương Tuyết rất nhiều người biết, Trần Song cũng biết, Bách Khoa Baidu đều có.
Cha mẹ cô đều là nghệ thuật gia của thế hệ, diễn viên gạo cội, xuân vãn hàng năm đều ngồi hàng đầu, ngẫu nhiên còn sẽ đi lên đài lộ mặt.
Mà Khương Tuyết còn được gọi là "thế hệ thứ hai". Nhưng nghe nói trong nhà cô từ nhỏ đã được giáo dục, không được can thiệp tới tương lai tiền đồ của Khương Tuyết. Khương Tuyết lại là con gái duy nhất, đương nhiên muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Bất quá con nhà giàu như vậy, hiển nhiên thuở thiếu thời thật sự rất ít khi được "Rơi vào dân gian".
Mã trả tiền trên đầu Khương Tuyết "Tích" một tiếng vang lên, Trần Song cất di động. Hàng lông mi dài chớp chớp dưới ánh đèn đường.
"Lão bản, một cái." Trần Song chỉ chỉ Khương Tuyết, "Cho nàng."
"Tới ngay."
Khương Tuyết lại ngẩng đầu nhìn nàng, ngữ khí hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không có ý trách cứ, "Em chưa nói em muốn ăn đi."
"Hai ngày trước tôi có xem qua báo cáo kiểm tra sức khoẻ của em trước khi tiến tổ, tỷ lệ mỡ thực bình thường." làn da Trần Song cũng trắng, chịu không nổi trời đông giá lạnh, mới ra cửa trong chốc lát, vành tai nàng đã có chút đỏ lên vì lạnh. Nàng tận lực bình tĩnh mà nói: "Có thể ăn được."
"Em không phải sợ béo......" Khương Tuyết cạn lời, bĩu môi quay đầu lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!