Màn nhảy nhót chỉ kéo dài khoảng năm phút, số bóng bay trong phòng đã bị dẫm bẹp hết.
Mảnh vỡ bóng bay đủ màu sắc vương vãi khắp sàn nhà, hai người mệt mỏi nằm vật ra ghế sofa, chẳng ai còn hơi sức đâu mà dọn dẹp.
Điện thoại rung lên không ngừng từ sau thời khắc giao thừa.
"Chúc mừng năm mới." Khương Tuyết tranh thủ lúc Trần Song còn chưa kịp cầm điện thoại, nhanh nhảu nói.
Trần Song quay đầu lại, nàng nàng tinh nghịch nhếch mép cười: "Chị là người đầu tiên chúc mừng năm mới em đúng không?"
Trần Song bật cười, nàng chợt nhận ra tối nay mình cười nhiều một cách bất thường, nhưng mà không sao cả.
"Chúc mừng năm mới." Khương Tuyết đáp lại.
Sau khi đã trao đổi lời chúc, cả hai người đều ngầm hiểu đồng thời mở điện thoại, tiếp nhận "cơn mưa" tin nhắn chúc mừng.
Vừa mở Wechat, Trần Song đã nhìn thấy Trần Độ gọi video cho mình cách đây hai phút. Nàng vừa định gọi lại thì Trần Độ lại tiếp tục gọi đến.
"Chị."
Trần Độ ở đầu dây bên kia hình như đang ở ngoài trời, xung quanh là bóng cây in trên nền ánh đèn đường, trông tối om, đến cả người cũng không nhìn rõ.
Giọng nói thì rất rõ ràng, chỉ là không vui vẻ cho lắm: "Tối giao thừa rồi mà còn làm gì thế? Không xem tin nhắn à?"
"Ơ... Chị nhắn cho em sao?" Cuộc đối thoại này có vẻ quen thuộc. Trần Song vội vàng mở khung chat, quả nhiên nhìn thấy mấy tin nhắn thoại hỏi thăm của Trần Độ nằm chỏng chơ trong đó.
"Em, em vừa ra ngoài một lát." Trần Song hơi chột dạ.
"Ra ngoài?" Trần Độ như nhận ra điều gì đó bất thường ở cô em gái. "Muộn thế này rồi? Đi với ai?"
"Ừm..."
Trần Song còn chưa nghĩ ra xem có nên nói thật hay không thì màn hình điện thoại đã bị một người khác chiếm lấy.
Chu Tư Ninh với mái tóc xõa ngang vai, một bên được tết gọn gàng, đôi mắt sáng lấp lánh ngay cả trong đêm khuya, cô mỉm cười chào hỏi: "Tiểu Song! Chúc mừng năm mới!"
"Này... mình còn chưa hỏi Song nhi xong..." Giọng Trần Độ nhỏ xíu vang lên từ phía sau.
Chu Tư Ninh nhíu mày, gạt tay cô ra, nhỏ giọng cằn nhằn: "Hỏi gì mà hỏi, không được hỏi."
"..." Con sư tử thường ngày vẫn oai phong lẫm liệt bỗng nhiên im bặt.
"Còn nữa, nãy giờ cậu gọi cho Tiểu Song là muốn nói gì hả?" Chu Tư Ninh chia sẻ một nửa màn hình cho Trần Độ, Trần Độ bất đắc dĩ hít một hơi, thở dài, cuối cùng lí nhí nói: "Chúc mừng năm mới."
Hai chị em nhà họ Trần quả thật giống nhau ở khoản lúng túng này. Chu Tư Ninh thầm nghĩ.
Tuy thường xuyên bị chị gái càm ràm, nhưng dù sao đó cũng là người thân nhất, Trần Song không khỏi mỉm cười rạng rỡ: "Vâng ạ, chúc mừng năm mới. Chúc mừng năm mới chị Độ, chúc mừng năm mới chị Tư Ninh."
"Được rồi, không có gì nữa. Em nghỉ ngơi sớm đi, mai gặp." Chu Tư Ninh mỉm cười với Trần Song, sau đó vẫy tay chào, cúp máy, trả điện thoại lại cho Trần Độ.
Lúc sáu giờ tối đêm giao thừa, chuyến bay của Chu Tư Ninh mới hạ cánh. Trần Độ đến đón cô, ăn tối xong, hai người về nhà cất hành lý.
Đi cùng Chu Tư Ninh còn có một "bé" mèo Ba Tư lông dài màu trắng sữa tên là Fufu, là do Trần Độ đi chọn cùng cô khi cô mới ra nước ngoài. Vì mỗi lần Trần Độ đến gần, nó đều kêu "fufu", nên Chu Tư Ninh đặt tên cho nó là Fufu.
Chú mèo nhỏ xíu ngày nào, thoắt cái đã ba năm, giờ đã thành một cục bông lớn, ngoan ngoãn nằm ngủ trong lồng vận chuyển.
Trần Độ tất bật dọn dẹp hành lý, sắp xếp chỗ ngủ, thức ăn cho "cục cưng" xong thì mới phát hiện ra thiếu thứ quan trọng nhất.
Hết cát vệ sinh cho mèo rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!