Nhìn thấy pháo hoa, mắt Khương Tuyết sáng rực.
Cô nhảy cẫng lên, hai tay đang ôm đồ không rảnh, bèn chu môi hôn chụt vào má Hàn Hoa.
"Hoa Hoa!" Sau màn thể hiện tình cảm nồng nhiệt, Khương Tuyết ngạc nhiên hỏi: "Sao cậu lấy được cái này vậy?"
"Cướp được đấy." Hàn Hoa bực bội đáp, nhưng vừa đối diện với Khương Tuyết, cô lại bật cười.
Khương Tuyết lập tức đổi sang vẻ mặt sùng bái, tiếp lời: "Mình biết ngay là cậu sẽ lo được mà ~ Cậu là nhất!"
"Dừng lại. Thôi xin cậu đấy, để dành mà thể hiện với Tiểu Trần tổng đi."
Là bạn xấu nhiều năm như vậy, tính cách đối phương thế nào chẳng lẽ cô không biết?
Hàn Hoa xoa xoa tay, nhìn Khương Tuyết tay xách nách mang, không khỏi nhíu mày hỏi: "Đồ đạc, mình bê vào phòng cho cậu nhé?"
"Vâng!" Khương Tuyết lắc lắc đuôi ngựa. "Giờ mấy giờ rồi? Mình còn tưởng cậu mang đồ đến cho mình từ sớm hơn cơ, cậukhông cần về nhà à?"
Hàn Hoa vừa khiêng thùng pháo hoa phía sau vừa dùng điều khiển đóng cốp xe, đi theo Khương Tuyết vào khách sạn.
"Phải về chứ, nhưng mà Thẩm Thấm Duyệt vừa mới về đến nhà, mình muốn tránh mặt cô ấy một chút."
Khương Tuyết trêu chọc: "Bên ngoài phải giữ kẽ thì thôi đi, sao về nhà rồi mà cũng phải tránh mặt thế?"
Hàn Hoa cười nhạt, bất đắc dĩ khịt mũi hai tiếng, không trả lời câu hỏi của cô.
Là bạn thân thiết với Hàn Hoa và Thẩm Thấm Duyệt, Khương Tuyết cũng chỉ biết hai người họ là chị em cùng cha khác mẹ, sống trong một gia đình tái hôn.
Nhưng những mâu thuẫn cụ thể trong gia đình họ thế nào, Khương Tuyết hoàn toàn không biết.
Cô chỉ biết, "hai chị em" này rất giữ khoảng cách trước mặt người khác, hầu như không ai biết mối quan hệ thực sự của họ.
Vì Hàn Hoa không muốn nói, Khương Tuyết cũng không gặng hỏi.
Chờ sau khi đã bê thùng pháo hoa vào phòng cho Khương Tuyết, Hàn Hoa phủi phủi tay, phủi bụi trên áo. Khương Tuyết chẳng khách sáo chút nào: "Xong rồi, cậu có thể đi được rồi đấy."
"Không có lương tâm gì cả, giả vờ níu kéo một chút cũng không diễn nổi." Hàn Hoa đưa tay véo má cô.
"Ái chà! Cậu lại không ăn bánh trôi à—" Khương Tuyết kêu la ầm ĩ, nhưng thực chất chẳng hề đau chút nào.
Hàn Hoa hơi bất ngờ, buông tay ra: "Cậu ăn rồi sao? Không phải cậu sợ ăn phải nhân đậu phộng nên bình thường không thích ăn bánh trôi à?"
"Ăn rồi!" Khương Tuyết đắc ý nói: "Hơn nữa giờ mình còn có thể phân biệt được bánh trôi nhân đậu phộng và nhân vừng đen rồi đấy."
Hàn Hoa nhíu mày, linh cảm chẳng lành.
"Là Trần Song dạy mình đấy!"
Quả nhiên.
Hàn Hoa không muốn nghe thêm chi tiết nữa, sau khi rút ra kết luận "Tết năm nay của Khương Tuyết sẽ không cô đơn rồi", cô lập tức lái xe rời đi.
Khương Tuyết quay lại phòng ăn, Trần Song đã ăn xong, đang thong thả chơi điện thoại.
Trước chỗ ngồi của cô có thêm một bát canh cà chua trứng, bên trong có thêm hai viên bánh trôi.
Khương Tuyết mỉm cười ngồi xuống, im lặng uống hết bát canh, xoa xoa bụng, buông bát đũa xuống.
"No rồi à?", Trần Song hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!