Chương 43: Hiểu chuyện

Vì đã bôi thuốc, Khương Tuyết đặc biệt kéo rèm cửa sổ lại, còn đổi lại đồ lót khác.

Vốn vết thương tập trung ở vai và eo, còn cả bắp đùi nữa, mặc áo thun rộng thùng thình dễ rũ xuống rất không tiện. Khương Tuyết nghĩ vén quần áo lên không phải không được, nhưng cô liếc Trần Song một cái, cảm thấy gương mặt đó đỏ bừng như muốn nhỏ giọt,  không thể làm gì khác hơn là mặc cho mình thêm một bộ đồ lót.

Máy điều hòa không khí trong nhà vù vù ấm áp, Khương Tuyết cuộn tròn ngồi trên giường, nặn thuốc mỡ màu ngà ra, cẩn thận bôi lên chỗ vết thương của mình.

"Hiz..." Một tiếng này là Trần Song kêu.

Khương Tuyết buồn cười ngẩng đầu nhìn nàng: "Em cũng không kêu đau mà."

Nhưng Trần Song có tật xấu này, thấy hình ảnh người ta "đau", bản thân luôn nhịn không được mà muốn thay bằng bản thân.

Khương Tuyết bôi xong vai và eo rồi, lại bắt đầu c** q**n ngủ bên ngoài, muốn bôi bắp đùi.

Trần Song lúc này ngượng ngùng quay đầu đi, ấp úng đứng dậy: "Chị đi vệ sinh một chút."

Đợi lúc quay lại, nàng nhìn thấy Khương Tuyết đã mặc quần ngủ xong, nhưng áo vẫn chưa mặc lại.

"Sau lưng em, không thấy được." Khương Tuyết vừa nói, vòng tay ra sau lưng mình, tỏ ý phía sau lưng bả vai còn vài vết đỏ, "Chị giúp em?"

Trần Song đi sang ngồi, thấy chỗ vết đỏ đã có nơi hơi đóng vảy. Khương Tuyết vừa mới tắm xong, chỗ vết sẹo lộ ra thịt mới trắng nõn.

"Chính thức quay phải đợi qua tết nhỉ." Trần Song ngồi sau lưng Khương Tuyết, suy nghĩ một chút rồi nói.

"Ừm." Khương Tuyết cũng không quay đầu lại.

Đến lúc đó những vết thương này hẳn đã khép lại rồi.

Trần Song rũ mắt, ánh đèn ấm áp trên đỉnh đầu chiếu hàng mi đen của nàng nhẹ nhàng đập vào lưng Khương Tuyết, lưu lại một bóng mờ nhỏ.

Trong nhà mùi bạc hà trong thuốc mỡ nặng lên, động tác tay Trần Song rất nhẹ, nơi có vết thương đều kiên nhẫn bôi đều.

Phần lưng bóng loáng kia dù có dày công chăm sóc thế nào, cũng vẫn thấp thoáng thấy được ở dưới từng có dấu vết nhỏ, sẫm màu.

Trước kia lúc làm thần tượng, vết sẹo trên người Khương Tuyết chắc không ít đâu.

Nhanh lành lại một chút đi.

Trần Song nghĩ.

Ngoài nhà lúc này truyền đến một tiếng vang không lớn không nhỏ, âm thanh giống như luồng khí phá bầu trời, vèo một tiếng, sau đó nổ tung ầm giữa không trung.

Đêm đông trời tối sớm, mới vừa tối, trong Cổ Trấn người ta không chịu nổi bắt đầu đốt pháo bông trước đêm giao thừa.

Nội thành thành phố Hồng đã sớm cấm đốt cấm nổ, nhưng vùng nông thôn xa Cổ Trấn không nhiều quy củ như vậy.

Sau khi nghe âm thanh vang lên, ngay sau đó lại rối rít nhảy lên mấy tiếng khác.

Lửa khói bay lên trời, cái bóng ngược chiếu lên rèm cửa sổ, tỏa ánh sáng lung linh vào ban đêm.

Khương Tuyết có chút hưng phấn, muốn nhanh chóng xuống giường kéo màn cửa sổ ra, bị Trần Song sau lưng một tay bắt lấy cổ tay kéo về.

"Quần áo, mặc đã." Trần Song tỏ ý, sau đó buông tay ra, vặn nắp thuốc mỡ lại.

Khương Tuyết mặc lại áo thun, dép dưới chân còn chưa đeo, lập tức đi đén bên cửa sổ kéo rèm.

Phòng các cô ở lầu năm, tầm nhìn rộng rãi. Chỉ tiếc bởi vì cửa sổ phần lớn đối mặt với núi xa, pháo bông trong cổ trấn chỉ có thể nhìn nghiêng.

Trần Song đi rửa sạch thuốc mỡ còn lưu trên tay trong nhà vệ sinh, đi ra thấy Khương Tuyết đã đi lên sân thượng, tựa trên lan can hưởng thụ bữa tiệc pháo bông.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!