Chương 24: Dị ứng

Sau buổi sáng kiểm tra thể chất này, buổi trưa mọi người vẫn chọn ăn ở nhà ăn.

Mấy người từ tầng hai chạy xuống dưới, Trần Song dùng giọng áy náy nói với Thôi Liễu vừa đến đoàn phim: "Xin lỗi nhé, bên chúng tôi không có nhà hàng khách sạn khác tốt hơn, chỉ có thể ăn cơm trong nhà ăn của mình."

Nàng biết đãi ngộ của ảnh đế và sự xa xỉ của đoàn phim khác. So ra, bữa cơm đầu tiên các nàng dùng để chào đón Thôi Liễu vào đoàn lại ở nhà ăn, thật sự có thể nói một câu "xin lỗi" rồi.

"Không đâu, Trần tổng khách sáo rồi." Thôi Liễu mặc lại chiếc áo sơ mi, vì vừa mới vận động xong, cơ thể nóng nên áo khoác được anh cầm ở bên cánh tay.

"Tôi ăn không kén chọn, có nhà ăn riêng cũng tốt. Thậm chí, không cần đến nhà hàng ăn cơm, thật ra càng tự nhiên hơn."

Sau khi Khương Tuyết nghe xong, cũng ở bên cười mỉm phụ họa chút: "Vậy với thầy Thôi mà nói, cơm có thể không ăn, trà không thể không uống. Tiểu Trần tổng, khoảng thời gian này, đoàn phim sợ là phải chuẩn bị chút trà ngon rồi."

Trần Song còn chưa kịp mở miệng, Thôi Liễu đã nhếch miệng cười, chững chạc lắc đầu: "Trà không phân ngon dở, Long Tỉnh và Phổ Nhĩ đều thoang thoảng dịu nhẹ, hoa nhài và mạch đắng cũng có vị riêng. Nên với tôi mà nói, đi đến đâu, uống loại trà nào, tất cả đều được..."

Lúc Thôi Liễu nói chuyện về trà, sẽ nói nhiều một chút. Anh và Khương Tuyết sóng vai nhau đi phía trước, Khương Tuyết mặc áo khoác vào rồi nhưng hơi nóng phả đầy mặt cô, cả người đều hơi đỏ bừng.

Bước chân Trần Song chậm chạp đi theo sau hai người, nhìn thấy họ tự nhiên nói chuyện. Đề tài là Trần Song nhắc đến nhưng cứ nói cứ nói, giống như giữa hai người tạo thành một chiếc bình phong, có thể tự động tách những người còn lại ra bên ngoài.

Kỳ lạ quá.

Sao hôm nay lại cảm thấy lòng mình có hơi buồn bực. Trần Song khẽ cau mày, không nghĩ ra.

Phòng ăn khách sạn nằm ở đại sảnh tầng một, sau khi bọn Trần Song từ trên lầu xuống, quen đường đi đến phòng Hàn Hoa tới lúc trước.

Khương Tuyết và Khương Liễu đi phía trước, bước vào phòng trước một bước. Thời gian ăn trưa không có người khác, chỉ có hai người này, thêm Trần Song, Trì Trì và hai trợ lý nhỏ.

Tất cả mọi người bằng tuổi nhau, không muốn bị thương mại hóa quá nhiều, nên cũng không quá chú trọng nhiều.

Để cho tiện, trước tiên Thôi Liễu ngồi vào vị trí trong cùng, Khương Tuyết theo sau, ngồi bên cạnh anh.

Trần Song vốn dĩ ở đằng sau Khương Tuyết, thấy hai người ngồi xuống rồi, bản thân không biết thế nào, trước mặt Khương Tuyết ngừng một lát.

Cảm xúc đến rất nhanh, lúc vừa mới đến nhà ăn, Trần Song đột nhiên có loại cảm giác tạm thời muốn giữ khoảng cách với Khương Tuyết.

Không biết tại sao, ở bên cạnh gần quá, hình như có chút khó chịu.

Trần Song dừng trước mặt cô một lát, đang muốn quay đầu để Trì Trì ngồi bên cạnh Khương Tuyết. Kết quả vừa quay đầu lại phát hiện Trì Trì đã ngồi vào vị trí bên cạnh nàng, lần này kẹp nàng ở giữa.

"Ngồi đi?" Trì Trì buồn bực ngẩng đầu nhìn về phía Trần Song đang đứng đần ra.

"Chị Trì...." Trần Song cắn cắn môi, "Chị có thể dời qua bên kia một vị trí không?"

"Tại sao?"

Trần Song cố gắng kiếm cớ: "Phòng này lớn lắm, mấy người chúng ta ngồi rộng một chút, khỏi chen lấn."

"Không có không có." Khương Tuyết cũng ngẩng đầu.

"Người ta nói không rồi." Tính cách Trì Trì ngay thẳng, nhưng lười, ngồi liệt tại chỗ không muốn nhúc nhích: "Chị cũng ngồi xuống rồi."

Lúc này Trần Song hết lời rồi, không thể làm gì khác là ngồi bên cạnh Khương Tuyết, hai chân bên dưới khép chặt lại một chỗ.

"Không thoải mái?" Khương Tuyết nghiêng đầu nhìn nàng.

"Không có." Trần Song đáp rất nhanh. Nhưng không biết có phải vì cơ thể đang căng chặt không, lời ra khỏi miệng có chút cứng rắn.

Khương Tuyết hình như cũng nhận ra được, chỉ là hơi sửng sốt lại khôi phục thái độ bình thường, không đáp lại Trần Song.

Bầu không khí hình như hơi lúng túng, nội tâm Trần Song lại ảo mão theo thói quen.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!