Chương 22: Ảnh đế Thôi

Bữa sáng này ăn rất yên lặng.

Yên lặng là đang chỉ Khương Tuyết. Sau khi bánh trứng sữa lên, cô yên lặng ngồi bên cạnh Trần Song, không xem điện thoại chỉ chuyên tâm ăn từng chút từng chút.

Nửa đường Trì Trì nhận một cuộc điện thoại, người gọi đến là "Đại tiểu thư". Cô cau mày một cái, vẫn nhận nhưng chưa nghe được đôi câu đã bắt đầu xoa huyệt thái dương của mình: "Mình tới rồi, ừ, thấy tiểu Song rồi. Úi chà chà, rất khỏe.... Biết rồi biết rồi."

"Được, đại tiểu thư kia còn muốn đích thân nói chuyện với em gái à?" Trì Trì kẹp điện thoại giữa tai và bả tai, nghiêng đầu xé miếng giấy mỏng dưới bánh trứng sữa: "Ừm, chờ chút."

Trì Trì nhét bánh trứng sữa vào miệng, ngón tay nhanh chóng lau lên tờ giấy bên cạnh rồi mới lấy điện thoại xuống, đưa tới trước mặt Trần Song.

"Tiểu Song, điện thoại."

Trần Song vốn tập trung toàn bộ sự chú ý vào trong máy tính, bị Trì Trì cắt ngang mới bỗng dưng hồi phục tinh thần lại.

Có thể tìm Trần Song thông qua Trì Trì, chỉ có Trần Độ.

Trần Song nhận điện thoại bằng hai tay, đặt bên tai mình, nhẹ nhàng một tiếng: "A lô."

"Bên Trì Trì chị đã nói xong rồi, quay chắc chắn không có vấn đề gì, nếu như có chuyện thì em trực tiếp gọi điện cho chị." Giọng Trần Độ bên kia ổn định lại tỉnh táo, nghe có vẻ đang ở trong công ty, "Còn nữa, nhớ ăn cơm đúng giờ, lúc quay phim nhớ cẩn thận đừng để bị thương, không đủ tiền thì nói chị."

"Biết rồi." Trần Song cắn môi ngoài điện thoại, vẻ mặt bất đắc dĩ nhắc cô: "Nhưng mà.... không phải em quay phim, là diễn viên. Em không bị thương đâu."

"Em nhất định sẽ đi giám sát hiện trường. Trước chị có nghe Trì Trì bảo, có một đoàn phim quay phim, người ngã từ dây thép xuống, đập vào người nhân viên làm việc ở dưới. "Giọng Trần Độ ngưng lại: "Trần Song, em đứng xa một chút cho chị, đừng nhìn Khương Tuyết bên kia mà sáp lại gần..."

Ba.

Điện thoại bị Trần Song ấn tắt rồi.

"Chị Trì."

Tai Trần Song nóng lên, nhưng mặt nàng vẫn lộ vẻ không chút rung động nào, hai tay lại nắm điện thoại trả cho Trì Trì.

Nhìn nàng như vậy, Trì Trì cũng biết Trần Song cũng bị Trần Độ nhắc đến rồi. Trì Trì lén cười, lộ ra nụ cười trên nỗi đau của người khác.

Cúp điện thoại xong, Trần Song chậm rãi hít thở sâu.

Mới vừa nãy điện thoại Trì Trì không để lọt âm chứ? Giọng Trần Độ hình như không lớn. Câu nói sau cùng, Khương Tuyết ngồi bên chắc không nghe được đâu.

Trần Song cắn rứt lương tâm liếc nhìn Khương Tuyết đang cười trộm liền càng tội lỗi hơn, ngược lại có hơi tức giận quay đầu: "Em cười cái gì?"

"Không có gì." Khương Tuyết hạ đũa trong tay, khoan thai nói: "Chỉ là em cảm thấy trước kia hình như mình đoán sai rồi."

"Đoán sai.... cái gì cơ?" Trần Song mờ mịt tại chỗ.

"Vốn em cho là, nhìn bề ngoài tiểu Trần tổng sẽ khá là chững chạc. Là loại tổng tài bá đạo mạnh mẽ không nói nhiều..."

"Phốc... Hụ khụ khụ khụ!" Trì Trì ở bên cạnh bị nhân bánh trứng sữa làm sặc , ho mạnh, vẫn không quên chửi bậy: "Tổng, tổng tài bá đạo.... khụ khụ khụ... tiểu Song á?"

Khương Tuyết gật đầu, chống tay dọc theo bàn nhìn Trần Song: "Đúng vậy, đạo diễn Trì không cảm thấy sao? Tiểu Trần tổng lớn lên, rất cấm dục đó."

Khương Tuyết vừa nói, ánh mắt chậm rãi quét qua Trần Song.

Mỗi lần ánh mắt lướt qua trên người Trần Song, Trần Song càng cảm thấy tai nóng bừng bừng.

Trì Trì cũn không nhận ra bầu không khí cờ bay phấp phới giữa hai người, chỉ nhanh chóng uống hai hớp nước trà: "Cấm dục.... cũng đúng nhỉ. Tiểu Song và Trần Độ có dáng vẻ giống nhau, em nói tổng tài bá đạo, vậy bên kia thích hợp hơn một chút."

"Tiểu Song nha, có thể chị quá quen rồi nên có chút cảm giác em gái nhà bên." Trì Trì bắt lấy tóc mình, "Nói em ấy "bá tổng", có lẽ chỉ cảm thấy có chút xa cách."

"Có cảm giác xa cách à..." Khương Tuyết chớp mắt mấy cái."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!