Chương 19: Bóng đêm

Đêm tối nay thật đúng lúc.

Toàn bộ người trong dạ tiệc từ thiện còn đang đắm chìm trong xã giao, trước cửa hội trường còn có vài ký giả chuyên nghiệp hoặc là fan ngồi xổm chịu khổ, chờ đợi cuộc họp lớn này tan cuộc.

Không ai chú ý đến hai bóng người đang chậm rãi đi ngược dòng người.

"Từ nơi này đi qua, cánh cửa thứ hai từ dưới lên có một cái thang máy chuyên vận chuyển hàng hóa. Từ đó đi xuống có thể đến bãi đậu xe." Khương Tuyết kéo Trần Song, đi không nhanh không chậm.

Trên mặt cô cười nhẹ, người ngoài nhìn vào, khách khứa xung quanh vẫn trò chuyện vui vẻ không có gì khác lạ.

Chân mày Trần Song động một cái, quay đầu nhìn cô: "Sao em biết?"

"Trước em từng tới studio này diễn." Khương Tuyết giơ tay lên, tay làm ra dáng chụp ảnh giữa không trung, "tách tách" hai cái về phía Trần Song: "Lúc đó để tránh chó săn nên đã đi đường đó."

Bây giờ cũng là vì tránh ống kính.

Vì hai người chạy trốn trong đêm khuya.

Trần Song lúc còn nhỏ từng xem qua sách giải trí, từng xem câu chuyện ảnh hậu ảnh đế yêu đương trong vòng giải trí, nhân vật chính bên trong vô cùng marry sue.

Minh tinh à, Trần Song không phải chưa từng thấy. Đa số dáng vẻ trước ống kính đều là xinh đẹp vẻ vang, nhưng cá nhân cũng chỉ là người bình thường thôi.

Chỉ là tối nay, trong đầu Trần Song bỗng nhiên đá văng rất nhiều loại suy nghĩ lung tung trước đây.

Lại nháy mắt mấy cái, ánh mắt trở về trên người Khương Tuyết.

Chỉ cảm thấy hình như trong sách không hề viết khoa trương.

Khách mời trong hội trường đi đi lại lại, hai người không tốn sức đi đến chỗ cánh cửa kia, nhìn một cái, quả nhiên là ở đó có an ninh trông coi.

"Xin lỗi, nơi này không thể đi vào." An ninh lễ phép chặn hai người lại.

Trần Song không giỏi nói dối, bình thường lúc nàng muốn tránh vấn đề, chỉ cần không nói lời nào là được.

Nhưng bây giờ nàng không vẫn chưa tìm được lời biện hộ cho mình.

Mà Khương Tuyết bên cạnh tự nhiên mở miệng nói: "Chúng tôi muốn mượn nhà vệ sinh ở đây một lát, vừa mới đi qua bên kia, không biết tại sao không cho bên ngoài vào."

Vẻ mặt an ninh hơi hoài nghi, sau đó Khương Tuyết cong eo, hơi giữ chặt bụng, có chút lúng túng ám chỉ: "Tôi... hơi không thoải mái. Hơn nữa chúng tôi là từ hội trường đi ra ngoài, không để người không liên quan đi vào... Xin làm phiền anh đây, tạo điều kiện."

Mặt Khương Tuyết, bảo vệ từ phố lớn ngõ nhỏ đã thấy qua trên quảng cáo. Hình như đúng là nổi tiếng thật.

Trần Song bên cạnh, bảo vệ không biết. Nhưng đều là con gái lại là người trong hội trường, chắc là không có vấn đề gì.

Bảo vệ suy nghĩ một lát, nghiêng người qua, nhường đường cho các cô đi.

"Cảm ơn~" Khương Tuyết cười híp mắt mang Trần Song đi.

Cửa nhôm vừa dày vừa nặng ngăn cách trong và ngoài sân, sau là tiếng người thay nhau ồn ào, trước là người kéo bạn đi trong yên lặng.

Máy điều hòa không khí hơi nóng ở hội trường vừa đi ra nháy mắt đã biến mất không còn, mùi rượu của Trần Song vẫn chưa bay đi hết, giật mình một cái, hơi vấp vào ngưỡng cửa một chút.

"Cẩn thận." Khương Tuyết phản ứng rất nhanh, giữ lấy tay ổn định người Trần Song.

Sau đó rất tự nhiên thuận theo cánh tay, năm ngón tay giữ lấy Trần Song, dắt nàng vào thang máy.

Trần Song mơ hồ nhìn Khương Tuyết một chút rồi lại nhìn tay của mình.

Người sau không cảm thấy có gì không đúng, thang máy tinh một tiếng, xuống đến tầng hầm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!