Chương 14: Dạ hội từ thiện

Chạng vạng, xe của Trần Song tới cổng vào hội trường dạ hội đúng giờ.

Dạ tiệc này được tổ chức hằng năm sau tết nguyên đán, dường như trở thành ước định nào đó. Bên tổ chức hoạt động là tuần san thời thượng có sức ảnh hưởng trong ngành và Vũ Hoa ảnh nghiệp, tuy nói là dạ tiệc từ thiện nhưng đa phần thiên về dạ tiệc tư nhân trong vòng hơn.

Cho nên tất cả camera đều bị giới hạn ở ngoài hội trường, đèn flash tập trung trên thảm đỏ không sót khoảnh khắc nào.

Xe trực tiếp dừng ở cửa vào thảm đỏ, Trần Song ngồi yên trong xe đợi một lúc, chờ sau khi tiền bối trước mặt vào sân trước, tiểu Thời mới nhanh chóng xuống xe mở cửa cho các nàng.

Trần Song ra ngoài trước, nàng đứng ở cửa xe, cũng không vội đi. Rõ ràng tiểu Thời là trợ lý sinh hoạt của Khương Tuyết nhưng vào lúc này lại đọc hiểu được bầu không khí, yên lặng đứng ra xa.

Sau khi Khương Tuyết khoác lên cánh tay của Trần Song, sau đó xuống xe, chiếc váy dài của cô hơi chạm đất nhưng lại không lộ vẻ khoa trương.

Dạ tiệc từ thiện tư nhân, không phải là cuộc thi ngôi sao thanh tú. Huống chi người chủ trì ông Chu thật sự đang làm công ích hạng mục từ thiện, không thích khua chiêng giống trống tranh giành với người khác.

Nói cho chính xác thì Trần Song không tính là nhân vật công chúng, đối mặt với nhiều ống kính vẫn sẽ lộ chút khó chịu. Nàng không thể làm gì khác ngoài ép bản thân không chú ý đến chúng, toàn bộ đều đặt trên người Khương Tuyết.

Nhưng đợi đến khi Khương Tuyết đứng ra thì nàng mới đột nhiên nhớ ra, áo vest của mình, hình như vẫn còn ở trên người đối phương.

"..." Trần Song trầm mặc nhìn Khương Tuyết đang bày ra nụ cười công nghiệp, phất tay về phía các ống kính.

Nàng không kiềm được mà nhỏ giọng nhắc nhở: "... áo vest, không sao chứ?"

So với Trần Song, Khương Tuyết đứng trước ống kính tự nhiên hơn nhiều. Cô khá tự nhiên kéo cánh tay Trần Song lại, vừa chậm rãi mang theo nàng vào sân, vừa nhỏ giọng trả lời: "Tiểu Trần tổng, chị muốn xào CP với em à?"

"Xào... Cái gì?" Trần Song cứng một chút, nghi ngờ bản thân nghe không rõ, CP? Là cái loại CP mình nghĩ đó hả?

"Tại sao..." Lại đột nhiên hỏi vấn đề này ở đây?

"Bây giờ áo vest choàng lên người em, mọi người sẽ không cảm thấy có vấn đề gì. Nhưng nếu như bây giờ em cởi nó ra trả lại cho chị...." Khương Tuyết quay đầu, cười với Trần Song một tiếng, "Vậy chúng ta sẽ gặp nhau ở siêu thoại CP."

Nụ cười này làm cho Trần Song bỗng nhiên sửng sốt, nàng chỉ cảm thấy lúc đó Khương Tuyết bị ánh sáng chiếu vào, không nghe rõ gì cả.

"Nên là, chờ vào hội trường rồi em sẽ trả lại áo khoác cho chị." Khương Tuyết bày ra vẻ thành khẩn: "Kính nhờ tiểu Trần tổng, nhịn thêm một lát."

Nhịn thêm một lát.

Trần Song quay đầu đi, thở dài trong bụng.

Không phải nhịn cái này.

Đường thảm đỏ nói dài thì cũng không dài, hai người không tính là người quá nổi tiếng, không dừng giữa quá lâu để chụp hình.

Sau khi ký tên, hai người đi theo nhân viên công tác vào trong, trong hội trường là một studio trong phòng, lúc này đã bố trí xong sân khấu, phía dưới để một chiếc bàn trà nhỏ cho các vị khách quý ngồi xung quanh.

Trần Độ chờ bên trong lối vào không biết bao lâu, cô nhìn thấy Trần Song đi vào mới rời mắt khỏi điện thoại, ngắt điện thoại với Chu Tư Ninh.

"Tiểu Song." Cô chào hỏi.

"Chào Trần tổng." Khương Tuyết đi theo sau Trần Song, sau khi chào hỏi Trần Độ, hơi xích lại bên người Trần Song nói: "Vậy em đi qua bên kia trước, lát nữa gặp."

"Ừ." Trần Song trả lời một tiếng.

Sao cảnh này giống như đang báo cáo với mình cái gì đó.

Chẳng lẽ một lát nữa họ sẽ đi về cùng nhau à?

"Áo vest của em đâu?" Lời của Trần Độ cắt ngang hoạt động nội tâm vi diệu của Trần Song.

Trần Song bừng tỉnh hoàn hồn, lời không ra khỏi miệng, ánh mắt đã đi theo Khương Tuyết trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!