Bảy giờ sáng, đồng hồ báo thức kêu vang.
Cảnh Hành mắt nhắm mắt mở lần mò tắt đồng hồ báo thức ở đầu giường, lại vùi đầu vào gối nằm thêm một lúc, nghe được tiếng Tiêu Đồng nhẹ nhàng gõ cửa, lúc này mới bất đắc dĩ ngồi dậy, vuốt vuốt lại mái tóc loạn xạ, sững người nhìn vào tường.
"A Hành, nếu em không rời giường sẽ không kịp lên máy bay đó!" Tiêu Đồng gõ cửa một lúc, không nghe thấy động tĩnh của Cảnh Hành, tưởng cô còn đang ngủ, lại gõ thêm hai lần nữa, "Đến lúc đó xem em làm sao đi Hồng Kông, chạy trối chết thì may ra!"
Nàng nghĩ tới Cảnh Hành mặc áo ngủ, tóc như tổ quạ chạy đuổi theo sau đuôi máy bay, không nhịn được khanh khách bật cười.
Đêm qua Cảnh Hành gặp ác mộng, không cách nào ngủ ngon, hốc mắt đau nhức, tâm tình buồn bực, đang ngồi thất thần trên giường.
Cô nghe thấy tiếng cười của Tiêu Đồng ngoài cửa, phút chốc cơn buồn ngủ cũng bay biến, mắt không còn đau, lòng cũng không phiền, khoé miệng chỉ muốn cong lên hoà cùng tiếng cười của Tiêu Đồng, vuốt đám tóc tai rối bù xuống giường, đi tới mở cửa phòng.
Tiêu Đồng vẫn còn vịn cửa cười ngả nghiêng, cánh cửa lại đột nhiên mở vào, Tiêu Đồng không kịp chuẩn bị nhào người về phía trước, được Cảnh Hành nhanh nhẹn đỡ lấy, nụ cười trên mặt nàng chưa kịp thu lại đã ngã vào người Cảnh Hành.
"Nghĩ gì mà vui như vậy?"
Cảnh Hành ôm vai Tiêu Đồng cười theo, ánh mắt trêu chọc, "Nói cho em nghe chút đi?
"Tiêu Đồng bị Cảnh Hành giữ lấy, có chút ngượng ngùng, vội vã giãy khỏi ngực Cảnh Hành,"Tỉnh rồi thì nhanh đi rửa mặt, điểm tâm làm xong rồi, nhanh ăn đi để còn lên máy bay."
"Tuân lệnh!"
Cảnh Hành đã ngửi thấy được mùi trứng chiên, vờ vịt đưa tay lên làm động tác chào với Tiêu Đồng, vừa đi vào phòng tắm vừa khẽ hát, tâm trạng sung sướng.
Bây giờ đã là hai tháng sau khi các cô từ Paris trở về, Tiêu Đồng được nghỉ phép không thời hạn, công việc của Cảnh Hành cũng bớt đi một phần, thời gian rảnh rỗi bắt đầu tăng lên, Cảnh Hành liền thường xuyên đưa Tiêu Đồng đến chỗ Trần Lạc.
Trần Lạc là người dẫn dắt câu chuyện rất tốt, Tiêu Đồng có vui vẻ không, gặp chuyện gì phiền lòng, khi ngồi uống trà hàn huyên nàng đều nói hết với Trần Lạc, mỗi lần nói xong luôn cảm thấy tảng đá đè trong lòng nhẹ hơn một chút, hít thở cũng dễ dàng hơn so với trước, nụ cười trên mặt cũng bắt đầu nhiều thêm, lúc trước như người mang thù sâu oán nặng, bây giờ thỉnh thoảng có thể đùa giỡn với Cảnh Hành.
Cảnh Hành nhổ sạch kem đánh răng trong miệng, cảm thấy chưa có lúc nào tốt hơn hiện tại, ngay cả bầu trời cũng trong xanh hơn so với trước.
Tiêu Đồng thức dậy rất sớm, mỗi ngày sáu giờ rời giường, làm xong điểm tâm vừa đúng bảy giờ, cùng ăn với Cảnh Hành xong thì thu dọn bát đũa.
Khi Cảnh Hành nhàn rỗi thì hai người sẽ cùng nhau đến chỗ Trần Lạc ngồi một chút, lúc Cảnh Hành bận thì nàng ngồi một mình trong phòng đọc sách, quét dọn, từ lần đó về sau, nàng không vẽ thêm gì nữa, màu vẽ cùng giá vẽ đều ném đi hết, nàng không nói chuyện này, Cảnh Hành cũng không hỏi.
Đã rất lâu Cảnh Hành không ra nước ngoài, lần này cũng không muốn đi, nhưng dù sao cũng là sản phẩm mới ra mắt của phòng làm việc, nhà thiết kế chính vắng bóng, Cảnh Hành buộc phải xuất hiện, lúc ăn sáng Tiêu Đồng nói: "Nghe nói hai ngày nữa bên đó sẽ có bão, em mang thêm nhiều đồ một chút, buổi tối cũng nên sớm về khách sạn."
"Ừm." Cảnh Hành đáp lời, cắn một miếng trứng, "Đi ít nhất cũng một tuần lễ, aizz, thật sự là không muốn đi xa như vậy."
"Cũng không phải ngày đầu em làm việc này, bây giờ mới oán hận thì trễ rồi." Tiêu Đồng chậm rãi ăn cháo, cười nói,
"Đừng ủ dột vậy chứ, Hồng Kông là nơi tốt thế nào? Bao nhiêu người muốn đi còn không được nữa là."
"Nếu tốt như vậy, không bằng chị đi chung với em đi?
"Bàn tay đang cầm muỗng của Tiêu Đồng hơi khựng lại một chút, không lên tiếng, đứng dậy đi vào nhà bếp lấy thêm chén cháo. Cảnh Hành cũng không chờ nàng trả lời nói tiếp:"Nói tới thì chúng ta quen biết nhau nhiều năm rồi mà hình như chưa đi chơi với nhau lần nào thì phải?
"Tiêu Đồng ngẫm lại, có lẽ là vậy. Đúng là nàng thường xuyên đi công tác cùng Cảnh Hành, ngày hôm nay Đông Minh Thiên Tây, ngày khác không chừng là bên kia bán cầu, mỗi lần đều vội vội vàng vàng giống như đi chợ, nhưng xưa nay chưa từng chơi vui vẻ một lần."Chờ lần này em về, mình cùng đi một chuyến được không?"
"Được."
"Thật?" Cảnh Hành chỉ thuận miệng nói một câu, không ngờ Tiêu Đồng thật sự đồng ý, mắt sáng lên, "Chị muốn đi đâu?"
"Đi đâu cũng được, chờ em về hãy nói, ăn nhanh đi, thêm chút nữa là không kịp lên máy bay thật đó."
"Được!
"Cảnh Hành cúi đầu tập trung ăn bánh bao của cô, cô chưa từng có cảm giác như hiện tại, vẫn chưa đi ra ngoài mà đã muốn về nhà. Cảnh Hành ăn xong điểm tâm ra ngoài, Tiêu Đồng đưa cô đến tầng trệt, xe đã đợi sẵn dưới lầu, chờ đến khi các cô xuống, tài xế chạy tới giúp chuyển hành lý, Tiêu Đồng nhìn thấy vẫn là chị Đan, liền chào hỏi một chút:"Đã lâu không gặp."
"Đã lâu không gặp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!