Chương 41: Viện 2

Mạc Tịch Nguyên đang cố tìm lời an ủi Du Khinh Hàn, đột nhiên trước mặt xuất hiện một đôi mắt phóng đại hết cỡ, trên môi lướt qua cảm giác ẩm ướt, chị trợn to mắt, đồng tử co rút lại, mất một giây để nhìn cho rõ Du Khinh Hàn đang làm gì, sau đó dùng cả hai tay đẩy mạnh vai cô ra.

Nhìn bề ngoài Mạc Tịch Nguyên tao nhã nhưng sinh hoạt rất có quy luật, lại thích tập thể hình, tố chất cơ thể rất tốt, một cái đẩy này dùng hết mười phần sức, Du Khinh Hàn trong phút bốc đồng chỉ muốn hôn Mạc Tịch Nguyên không nghĩ tới chuyện gì khác, bị chị đẩy mạnh, lưng lập tức đập vào đầu giường phía sau, vang lên một tiếng bịch trầm trầm.

Miệng vết thương trên đầu cô chưa lành, lại thêm chấn động vừa rồi, rên lên một tiếng, sa sút tinh thần ngồi trên giường, vùi đầu vào trong gối, tóc dài buông xuống che khuất gương mặt cô.

Mạc Tịch Nguyên dùng mu bàn tay thô bạo chà xát môi mình một hồi, đứng lên cách khỏi giường bệnh một khoảng, tức giận quát:

"Du Khinh Hàn! Em điên rồi!"

Du Khinh Hàn cúi đầu, không nói lời nào, không thấy rõ cảm xúc.

Mạc Tịch Nguyên đứng cách xa Du Khinh Hàn, giận dữ thở dốc, nhìn Du Khinh Hàn ôm đầu gối thu người lại ở đầu giường, tóc tai bù xù, người cao lớn như vậy lại co rút lại như con thú nhỏ đáng thương bị vây khốn, có chút không đành lòng.

Mạc Tịch Nguyên hổ thẹn với Du Khinh Hàn là vì chị yêu Du Khinh Minh, thế nên trong lòng luôn cảm thấy có một phần trách nhiệm với Du Khinh Hàn, năm đó âm thầm bỏ đi, Du Khinh Hàn từ nhỏ đã thân cận tín nhiệm chị, một lần đi của chị là đến mười năm, đả kích đối với Du Khinh Hàn không biết lớn bao nhiêu, thế là Mạc Tịch Nguyên cảm thấy Du Khinh Hàn trở thành như vậy có một phần trách nhiệm rất lớn của mình.

Nghĩ tới đây, sự phẫn nộ trên mặt Mạc Tịch Nguyên dần rút đi, thở dài nói: "Tiểu Hàn, có chuyện gì em có thể nói với chị.

"Chị muốn đến gần Du Khinh Hàn, vừa nhấc chân lên, Du Khinh Hàn lại cúi đầu nói:"Chị đừng tới đây."

"Tiểu Hàn..."

"Mạc Tịch Nguyên, những câu này mười năm trước em đã muốn nói với chị, nhưng còn chưa kịp mở miệng chị đã bỏ chạy, em còn nghĩ là chị phát hiện được bí mật của em, không tiếp nhận được mới chạy trốn."

Du Khinh Hàn cười giễu, "Hoá ra là ảo tưởng, hoá ra chị chưa từng phát hiện được.

"Mạc Tịch Nguyên nghe cô cười, có dự cảm xấu trong lòng, trước giờ chị luôn giỏi lắng nghe tâm sự của Du Khinh Hàn, nhưng bây giờ không biết tại sao, chỉ mong Du Khinh Hàn đừng nói, giống như chỉ cần cô mở miệng, thứ gì đó sẽ đổ vỡ, không thể trở lại như lúc ban đầu. Du Khinh Hàn lấy ra chiếc hộp trang sức tinh xảo trong túi áo, nắm chặt trong lòng bàn tay, mãi đến tận khi lòng bàn tay đổ mồ hôi, mới cẩn thận từng chút một lấy ra, giơ cánh tay lên, đưa tới trước mắt Mạc Tịch Nguyên,"Tặng cho chị."

"Là gì vậy?"

Mạc Tịch Nguyên cảnh giác không dám nhận.

"Nhẫn.

"Thấy Mạc Tịch Nguyên bất động, Du Khinh Hàn lại nói:"Không mở ra xem?"

"Tiểu Hàn, nhẫn chỉ có thể đưa cho người mình yêu."

"Đúng, chính là chị." Du Khinh Hàn rốt cuộc ngẩng đầu, vuốt những sợi tóc tán loạn trên trán mình ra sau đầu, vành mắt hồng hồng, nhìn Mạc Tịch Nguyên, như một đứa bé quật cường, "Mạc Tịch Nguyên, năm em mười bốn tuổi đã thích chị, thích ròng rã mười lăm năm, chị nói thử xem, chị có phải người em yêu không?"

Câu nói này, Du Khinh Hàn đã giấu trong lòng mười mấy năm, vốn cô muốn ở trong một khung cảnh lãng mạn, ở một nơi ngập tràn ánh dương ấm áp, ôm Mạc Tịch Nguyên vào lòng, chậm rãi thì thầm bên tai chị, nhưng bởi vì biến cố bất ngờ lần này, lại nói ra chật vật chán chường như vậy, lời tâm tình cô ẩn giấu mười mấy năm cũng theo đó mà nhuốm màu tuyệt vọng.

Du Khinh Hàn lớn như vậy không học được bản lĩnh nào khác ngoài miệng lưỡi ngọt như mật, nhưng đối với Mạc Tịch Nguyên lại không nói được câu nào, những lời đầu môi chót lưỡi đó, giống như chỉ cần nói với Mạc Tịch Nguyên một câu thì đều là khinh thường chị.

Hiện tại đến lượt Mạc Tịch Nguyên không biết làm sao.

Khiếp sợ, khủng hoảng, Mạc Tịch Nguyên nhìn Du Khinh Hàn, quả thật chị rời khỏi Du Khinh Hàn quá lâu, ấn tượng của chị đối với Du Khinh Hàn vẫn còn dừng lại tại thời điểm thiếu nữ hồn nhiên ngây thơ, nhưng cô gái nhỏ năm ấy, bây giờ đã là một người phụ nữ trưởng thành.

"Hiện tại có lẽ không phải lúc thích hợp để nói chuyện này, nhưng em sợ hôm nay không nói, sau này không còn cơ hội nữa."

Du Khinh Hàn khẽ cười khổ, đi chân trần trên sàn nhà, bước tới trước mặt Mạc Tịch Nguyên, giờ đây Mạc Tịch Nguyên mới phát hiện, Du Khinh Hàn đã cao bằng mình rồi.

"Tịch Nguyên, em yêu chị."

"Không phải là yêu thương giữa chị em.

"Mạc Tịch Nguyên quá mức khiếp sợ, gần như mất đi khả năng ngôn ngữ,"Tiểu Hàn, em còn nhỏ, em vẫn còn con nít...

"Du Khinh Hàn tự giễu,"Chị gặp đứa con nít nào hai mươi chín tuổi chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!