Chương 4: Tan Học Chờ Mình

Có nghĩ Tiêu Đồng căn bản cũng không dám nghĩ tới, trên thế giới này sẽ có một người như vậy, từ trên trời giáng xuống, sau đó đưa một cánh tay về phía nàng, đem nàng từ Địa ngục tối om kia kéo ra ngoài, người đó chính là Du Khinh Hàn.

Mẹ Tiêu Đồng mất sớm do khó sinh.

Tiêu Đồng kỳ thực là con thứ hai, mấy người đàn bà trong xóm thích nhất là tán dóc.

Có lần Tiêu Đồng tan học về sớm, nghe được vài câu, mới biết người con đầu của cha mẹ là con gái.

Lúc đó là thời điểm kế hoạch hoá gia đình đang làm rất nghiêm, cha nàng lại khăng khăng muốn con trai, liền bóp chết đứa con gái khi mẹ còn đang nằm trên giường bệnh, mẹ nàng còn đang ở cữ biết được chuyện này, đổ bệnh nặng, từ đó về sau thân thể không thể khoẻ lại nữa.

Đến năm sau, mẹ sinh ra nàng, thời điểm sinh không có tiền, đến bệnh viện cũng không đi được, nhịn mấy ngày không chịu đựng được, cuối cùng chết trên giường trong phòng ngủ, máu thấm đầy giường.

"Lại sinh ra con gái, lần này sao Tiêu què không bóp chết?"

"Hắn làm sao còn dám, lúc bóp chết đứa con gái đầu, có người nói hắn ngày đêm gặp ác mộng, thầy bói nói là con hắn đến đòi nợ! Bây giờ có đánh chết hắn cũng không dám làm!"

Tiêu què là cha của Tiêu Đồng, trời sinh một chân dài một chân ngắn, trong vùng mọi người đều gọi là Tiêu què.

Nàng nghe được chuyện này là năm thứ ba tiểu học, chính là độ tuổi mà bé gái bắt đầu hiểu chuyện, từ lúc đó trở đi, Tiêu Đồng mới biết nguyên nhân mà cha không thích mình.

Tiêu Đồng từ nhỏ đã ở cùng bà nội.

Cha nàng là con ma bài có tiếng trong trấn, lúc có tiền thì ra ngoài đánh bạc, bị thua không còn một đồng mới quay về nhà, quấn lấy bà nội đòi tiền, nếu không đòi được thì trộm, rồi cướp.

Có lúc bà nội không có tiền để cho hắn, hắn liền nói muốn đem Tiêu Đồng đi bán lấy tiền đánh bạc.

Mọi người đều biết nàng có một người cha lưu manh như vậy nên không ai thích nàng.

Khi còn nhỏ câu nói nàng hay nghe nhất là người lớn nhắc nhở con của họ, bảo chúng cách mình xa một chút.

"Cha nào con nấy, Tiêu què làm sao dạy ra một đứa con gái tốt? Sau này con không được chơi với nó, nếu không thì cha nó sẽ đem con đi bán, có biết không?"

Tiêu Đồng còn bé vô tình nghe đến mấy cái này, ngược lại còn cảm thấy người lớn lo lắng rất có lý, cha nàng quả thực có thể làm ra chuyện như vậy.

Có một người cha như thế, những tháng ngày từ lúc Tiêu Đồng bắt đầu hiểu chuyện đều không dễ chịu, một mặt lo lắng mỗi lần Tiêu què đến căn nhà xập xệ mình sống cùng bà nội cướp bóc, một mặt lại không dám nói cho bà nội nàng ở bên ngoài bị đứa trẻ khác bắt nạt.

Từ rất nhỏ Tiêu Đồng đã học được cách vá quần áo của mình, bởi vì quần áo của nàng thường hay bị những đứa trẻ khác làm bẩn hay xé rách, bà nội lại lớn tuổi, cũng không còn khoẻ mạnh nữa.

Tiêu Đồng không muốn để cho bà lo lắng, không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ tự làm lấy, vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Trước khi gặp được Du Khinh Hàn, người bạn duy nhất chơi cùng Tiêu Đồng là vào lúc sinh nhật nàng sáu tuổi, bà nội đưa cho nàng một em búp bê, cao 14.9 cm, tóc vàng mắt xanh, rất đẹp, là món đồ chơi rất thịnh hành của các bé gái thời điểm đó.

Tiêu Đồng nhìn thấy mà thèm hơn một năm, bà nội nàng mới nhịn ăn nhịn mặc tích góp mua cho nàng một con.

Mỗi ngày việc Tiêu Đồng nóng lòng muốn làm nhất, là tìm kiếm trong đống quần áo cũ người khác bỏ đi từ bãi phế liệu cạnh nhà, quay về mở từng khối vải ra, làm đủ loại váy vóc không giống nhau cho búp bê, nàng thậm chí còn đặt tên cho búp bê là "Tiểu Mỹ", bởi nàng cảm thấy búp bê này thật xinh đẹp.

Thành tích học tập của Tiêu Đồng không được tốt, bà nội nàng rất muốn nàng thi đại học, nhưng Tiêu Đồng không muốn đọc sách.

Ở trường học nàng luôn bị đủ loại người thay nhau bắt nạt, lý tưởng lớn nhất của nàng chính là tốt nghiệp trung học xong sẽ vào làm công nhân ở xưởng may trên trấn, một tháng tiền lương được 500 tệ, bao ăn bao ở.

Đây là một khoản tiền lớn đối với Tiêu Đồng lẫn bà nội, quan trọng nhất chính là, không cần phải ở trong trường học để bị bạn bè và thầy cô bắt nạt.

Một ngày kia, nàng lại bị mấy nữ lưu manh dồn vào góc hẻm bên ngoài trường trêu chọc, lần này nàng bị một người trong đó người nắm lấy tóc đập đầu vào tường, đầu váng mắt hoa, ngồi chồm hỗm trên mặt đất đến nửa ngày còn chưa tỉnh táo.

Chờ đến khi mắt nàng có thể nhìn thấy rõ, đã thấy một đôi chân đứng trước mặt mình.

Giày thể thao trắng sạch sẽ đến mức không nhiễm một hạt bụi, trên người quần dài nhạt màu, Tiêu Đồng cho rằng lại là một kẻ muốn đến bắt nạt nàng, ngẩng đầu, nhìn người đến mà ngẩn ra.

Tiêu Đồng xưa nay chưa từng thấy người đẹp như vậy trong trấn, cái trấn này vừa xấu lại vừa nhỏ, mọi người đều mặt mũi xám xịt như nhau, đột nhiên lại xuất hiện một người vừa xinh đẹp lại sạch sẽ như vậy, Tiêu Đồng suýt chút nữa cho rằng Du Khinh Hàn không phải người, mà là thiên thần đến từ nơi nào đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!