Du Khinh Hàn ngồi trên bậc thềm ở cửa khách sạn vừa buồn bực vừa ngán ngẩm, lấm lét nhìn trái phải.
Bóng đêm dần sâu, người đi bộ trên vỉa hè lẫn xe cộ trên đường dần thưa thớt, hơn tám giờ, thậm chí ngay cả một bóng người cũng không thấy, chỉ có vài chiếc xe thỉnh thoảng lướt qua, mang theo gió lạnh rít gào, Du Khinh Hàn túm chặt cổ áo khoác của mình, rụt đầu lại.
Cô là người vô cùng để ý cách ăn mặc, khi ở Giang Vũ, cho dù nhiệt độ là âm thì xưa nay cô cũng chỉ mặc một chiếc T
-shirt cổ thấp cùng một chiếc khăn quàng, bên ngoài là áo khoác mùa đông, vạt áo thì luôn mở rộng.
Tiêu Đồng sợ lạnh, mỗi lần nhìn thấy cô ăn mặc mỏng manh như vậy, mang theo một thân hơi lạnh từ bên ngoài quay về, lo cho sức khoẻ của cô nên luôn không nhịn được nhắc nhở, nói cô nên mặc ấm hơn, nên mặc thêm quần tất nữa, mỗi lần như vậy đều khiến Du Khinh Hàn chế nhạo.
"Em như vậy mà còn làm thiết kế thời trang được sao? Thời đại này còn có người mặc quần tất à? Có quê mùa quá không vậy? Tiêu Đồng, với trình độ này của em mà còn có người trả tiền cho đồ em thiết kế hả? Không phải người ta bị ngu đó chứ?"
Lúc đó cô đang tình cảm thắm thiết với hoa khôi học viện ngoại ngữ, thời gian ở lại chỗ Tiêu Đồng rất ít, chỉ xem nhà Tiêu Đồng như quán ăn, ăn xong quẹt miệng bỏ đi, dù sao cũng là miễn phí không cần trả tiền, đến chén bát cũng chẳng cần thu dọn.
Cô dương dương tự đắc kể chuyện này cho Thường Lâm Nhiễm, Thường Lâm Nhiễm thờ ơ liếc nhìn cô một cái, trào phúng nói: "Cậu đã chán ghét cô ấy đến thế thì cần gì mỗi ngày phải chạy xa như vậy để ăn một bữa cơm đây?
"Du Khinh Hàn nói như không có gì:"Cơm bên ngoài là làm cho người ăn sao? Mình có bệnh ưa sạch sẽ không phải cậu không biết." Nói xong mở túi xách lấy điện thoại, mới thấy trong túi không biết từ lúc nào bị nhét vào một cái khăn quàng cổ.
Chiếc khăn quàng này làm bằng vải dệt màu đen, hoa văn hình dạng rất kỳ lạ, hình thức chân phương tinh tế, cầm trong tay mềm mại ấm áp, Du Khinh Hàn xưa nay không mang khăn quàng bằng vải dệt, không cần đoán cũng biết là ai để vào.
Thường Lâm Nhiễm nhìn thấy, không chút lưu tình cười cợt Du Khinh Hàn, "Cậu chê người ta thấy sợ luôn, nhưng người ta đối với cậu thật tốt, chỉ lo cậu lạnh, chuyện gì cũng đều nghĩ cho cậu."
Chỉ vì một chiếc khăn quàng mà tự nhiên Du Khinh Hàn bị Thường Lâm Nhiễm xem như trò đùa, cô buồn bực trong lòng càng cảm thấy chướng mắt chiếc khăn này, dứt khoát ném túi sang một bên.
Vậy chiếc khăn quàng cổ kia sau đó đi đâu?
Du Khinh Hàn đứng ở góc đường trong đêm đông giá lạnh tại Paris, quấn chặt áo khoác cẩn thận nhớ lại, hình như là bị bà chủ quán rượu cô hay đến vừa mắt, tiện tay cầm lên, lại còn khen đường nét của chiếc khăn thật tinh tế, không biết người làm tốn hết bao nhiêu tâm sức mới làm ra được hoa văn đặc biệt phức tạp như vậy, e là trên đời này không tìm được cái thứ hai.
Lúc trước Du Khinh Hàn không cảm thấy, bây giờ bị lạnh đến tàn nhẫn, mới nhớ tới chiếc khăn quàng cổ trước kia vốn là của mình vô duyên cớ bị người khác lấy đi, ngày ngày mang trên cổ, tự nhiên thấy lòng ảo não.
Trước đây luôn chê cười nói Tiêu Đồng là đồ nhà quê, toàn thân từ trên xuống dưới tràn ngập mùi bùn, không làm được nghề thiết kế thời trang này, nhưng bây giờ nghĩ lại, Tiêu Đồng rõ ràng rất có năng khiếu.
Hoa văn trên chiếc khăn quàng cổ năm đó, Du Khinh Hàn không nhìn thấy lại ở bất kỳ thương hiệu cao cấp, bất kỳ một buổi trình diễn hay bất kỳ một cửa hàng nào, thậm chí hơi giống nhau cũng không thấy.
Cô đang xuất thần, lại thêm một trận gió lạnh quét tới, buốt giá làm cô khụt khịt mũi, cài hết mọi nút áo, giấu cổ trong áo khoác, tóc xoăn dài bóng mượt mềm mại do luôn được chăm sóc kĩ lưỡng cũng bị gió thổi cho rối loạn, nếu không nhận biết được nhãn hiệu trên quần áo của cô thì chắc người ta sẽ nghĩ đây chỉ là một người Hoa vô gia cư.
Thường Lâm Nhiễm đã từng nói, mùa đông còn nghĩ tới việc mặc đồ khoe dáng là vì mùa đông chưa lạnh, Du Khinh Hàn run vai nghĩ, quả nhiên là có đạo lý.
Thường Lâm Nhiễm thực sự là một người nhìn thấu hồng trần.
Du Khinh Hàn đợi thêm hai tiếng trong gió lạnh, mười giờ tối, một chiếc xe màu đen mới chậm rãi dừng trước cửa khách sạn.
"Tiêu tiểu thư, đến nơi rồi.
"Tài xế mở đèn xe, đi ra mở cửa cho Tiêu Đồng. Tiêu Đồng đang bị ảo giác quấn quanh đến không thể thở nổi, tiếng nói của tài xế giống như một tiếng động lớn, kéo nàng ra khỏi ảo giác. Tiêu Đồng mệt mỏi xoa thái dương, toàn thân nàng đều đau đớn. Tài xế thấy sắc mặt Tiêu Đồng trắng bệch, khom lưng hỏi:"Ngài không thoải mái? Cần mời bác sĩ không?"
"Không cần."
Tiêu Đồng cột tóc lên, mỉm cười trả lời tài xế, "Cảm ơn anh đã đưa tôi về, tiên sinh."
"Vinh hạnh của tôi."
Khách sáo hai câu, tài xế đưa Tiêu Đồng xuống xe, lại cung kính đưa cho Tiêu Đồng rượu vang Lewis tặng, lái xe đi.
Ban đêm thật sự rất lạnh, Tiêu Đồng chỉ mặc một chiếc váy mỏng manh, dù cho đã khoác ngoài bằng áo choàng lông cừu trắng, vẫn không chống cự nổi sự xâm nhập của gió lạnh.
Nàng mang giày cao gót cùng váy dạ tiệc, bước đi bất tiện, mắt nhìn kỹ bậc thang để ngăn không cẩn thận té xuống, không để ý tới tới cách đó không xa có một phụ nữ đầu bù tóc rối nhìn nàng chằm chằm, mãi đến tận khi cổ tay đột nhiên bị người ta nắm lấy, mãi đến tận khi một giọng nói in sâu vào tâm khảm nàng vang lên, "Tiêu Đồng."
Tai Tiêu Đồng chợt đau nhói như bị sét đánh, cánh tay bị thiêu đốt như bàn ủi nóng ủi lên, nhanh như chớp vùng khỏi tay Du Khinh Hàn, lùi lại vài bước mới dừng lại, nhìn chằm chằm Du Khinh Hàn, tay nắm chặt áo choàng trước ngực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!