Chương 32: Linh Cảm

Tiêu Đồng hơi bối rối, nàng không biết nên giao lưu thế nào với vị fans nhí dường như còn tuổi vị thành niên này, cô bé này có vẻ còn nhiệt tình hơn đêm mà nàng nhìn thấy, cô còn đang chìm đắm trong buổi biễu diễn lúc nãy, miệng nói liên thanh như súng máy, tất cả đều là ca ngợi Tiêu Đồng, Tiêu Đồng lúng túng cười, mặt hơi đỏ lên.

May mà Cảnh Hành xuất hiện đúng lúc, "Tiêu Đồng!"

"A Hành, chị ở đây!" Tiêu Đồng như được giải cứu bước nhanh về phía Cảnh Hành, thở dài nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh trên trán, "Cám ơn trời đất, em đến rồi."

"?

"Cảnh Hành khó hiểu. Fans nhí của Tiêu Đồng lập tức đuổi theo phía sau, hầu như một bước không rời,"Cô giáo Tiêu đừng chạy! Ký tên cho em đi!

"Tiêu Đồng đột ngột dừng lại, cô bé không kịp dừng, đầu trực tiếp đụng vào lưng Tiêu Đồng, lực không nhẹ, cũng may hôm nay Tiêu Đồng không mang giày quá cao, kêu lên một tiếng nhưng vẫn đứng vững, nhanh tay đỡ lấy cô bé đang sắp té. Cô bé đang mang đôi giày hơn hai mươi cm, lại dừng quá gấp, mắt cá chân bị trật, đau kêu lên thành tiếng, Tiêu Đồng đỡ cô ngồi lên băng ghế, cả đầu lẫn chân cô đều đau, nhe răng trợn mắt không biết nên xoa nơi nào trước, Cảnh Hành nhìn rõ gương mặt cô, hơi ngạc nhiên,"Từ tiểu thư?

Sao cô lại ở đây?

"Cô bé đau đến chảy nước mắt, xoa đầu nhỏ giọng oán giận,"Cô giáo Tiêu đi nhanh thật đó, chân em đau quá...

"Tiêu Đồng có chút bất đắc dĩ, quỳ một chân trên đất, đặt bàn chân của cô bé lên đầu gối mình, cởi giày của cô ra, nhẹ nhàng xoa mắt cá chân giúp cô, động tác hết sức mềm nhẹ, cô bé vẫn không nhịn được hít sâu mấy hơi."Đau...

Cô Tiêu nhẹ chút xíu...

Em đau..."

"Nhẹ hơn sẽ không có tác dụng, sau này cẩn thận một chút, em còn nhỏ xương cốt vẫn chưa cứng cáp, đừng mang giày cao như vậy không tốt cho chân.

"Tiêu Đồng vừa xoa vừa nói, phát hiện cô bé không nói gì, vừa ngẩng đầu lên thì thấy cô cười với mình, Tiêu Đồng ngơ ngác,"Trên mặt chị dính gì à?

"Cô bé lắc đầu, cười càng rạng rỡ,"Không có, Cô Tiêu quá dịu dàng rồi! Quả thực em không hâm mộ sai người!

"Động tác lần này hơi mạnh, đụng đến gân ở mắt cá chân, cô lại đau mà hít một ngụm khí lạnh, trên mặt nửa khóc nửa cười, vừa buồn cười vừa đáng yêu, Tiêu Đồng không nhịn được cũng khẽ cười theo. Bầu không khí giữa hai người quá tốt, Cảnh Hành không chen lời vào lọt, cô nhìn động tác của Tiêu Đồng và cô bé kia, trong lòng có chút cảm giác khó chịu, giọng điệu cũng lạnh nhạt không ít,"Tiêu Đồng, chị quen biết Từ tiểu thư?"

"Mới quen, còn chưa biết tên, A Hành, em biết cô ấy?"

"Cô Tiêu, em là Từ Diệc Tình." Không chờ Cảnh Hành mở miệng giới thiệu, cô bé đã tự giới thiệu trước với Tiêu Đồng, nói xong còn le lưỡi một cái.

"Từ tiểu thư, chào em."

Tiêu Đồng xoa cho Từ Diệc Tình được một lúc, ra sức nắn bóp mắt cá chân cô, xác nhận không ảnh hưởng đến xương mới chậm rãi đặt chân cô xuống đất, lấy một đôi dép ở hậu trường đổi cho cô, "Trở về nghỉ ngơi thật tốt, sau này đừng mang giày cao gót, chừng nào em lớn hãy nói."

"Tháng sau em tròn mười tám tuổi rồi!Tiêu Đồng cười nói,Được, vậy thì chờ tháng sau lại nói." Lúc này nàng mới nhớ đến Cảnh Hành tìm nàng nhất định có chuyện quan trọng, hỏi: "A Hành, em tìm chị có chuyện gì vậy?"

"Phóng viên bên ngoài trông chị mòn mắt rồi, em biết chị không thích mấy việc này, nhưng lần này không giống trước, chị là nhà thiết kế phải ra chào hỏi, dù gì cũng phải ứng phó vài ba câu.

"Tiêu Đồng không phải không thích, nàng là sợ hãi, đèn flash, máy ảnh, còn có những phóng viên hận không thể nhét microphone vào miệng nàng, Tiêu Đồng nghĩ tới liền hoang mang. Nhưng Cảnh Hành nói rất đúng, lần này không thể so với lúc trước, Tiêu Đồng không thể luôn trốn sau lưng Cảnh Hành, những thứ máy ảnh, đèn flash, microphone, không muốn đối mặt cũng phải đối mặt."Đi thôi." Tiêu Đồng hít sâu một hơi nói, cùng Cảnh Hành bước ra ngoài, tiện thể nói trợ lý cẩn thận đưa Từ Diệc Tình trở về.

"Chị đối xử với cô bé kia rất tốt nha."

Trên đường đi, Cảnh Hành trêu ghẹo.

"Cũng không thể để người ta gặp chuyện ở chỗ này chứ?" Tiêu Đồng nói, "A Hành, em biết cô ấy?"

"Có biết, cô ấy là con gái của người đứng đầu Từ gia, vừa sinh đã ngậm thìa vàng, đừng nhìn còn nhỏ tuổi nhưng bối phận cao vô cùng, Từ Vĩnh Lâm năm mươi tuổi mới có được đứa con gái này, xem như bảo bối vậy, đúng rồi, Từ gia có chút thân thích với Du gia, Du Khinh Hàn thấy cô gái nhỏ này còn phải gọi một tiếng dì đó...

"Cảnh Hành nói được một nửa thì ngừng lại. Đây là cô định kể chuyện cười cho Tiêu Đồng nghe, nhưng không nghĩ tới lại nhắc đến Du Khinh Hàn, Cảnh Hành sợ bởi vì câu này của mình mà Tiêu Đồng lại nghĩ tới chuyện không vui trước kia, quan sát nửa ngày thấy vẻ mặt Tiêu Đồng không có gì khác thường mới cẩn thận hỏi:"Tiêu Đồng, chị không sao chứ?"

"Chị có thể có chuyện gì."

Tiêu Đồng không để ý cười cười, "Em nói tiếp đi, chị nghe."

"Nói xong rồi." Cảnh Hành nhún nhún vai, "Từ Diệc Tình bị Từ gia bảo vệ quá tốt, cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, em còn khó mà gặp được, Tiêu Đồng, sao chị lại biết cô ấy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!