Vốn là muốn đi chúc mừng Tiêu Đồng được thả khỏi trại giam, không nghĩ tới đụng phải đá tảng, Du Khinh Hàn tâm tình phiền muộn, trên đường lái xe phóng nhanh vượt ẩu trở về Du gia, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, đúng lúc người làm vườn đang tưới cây, trong lúc tưới nước không cẩn thận văng trúng vào giày Du Khinh Hàn.
Du Khinh Hàn vung tay đánh bay ống nước, tức giận mắng:
"Anh đang tưới cây hay tưới tôi vậy? Không có mắt à? Không muốn làm thì lập tức cút đi! Cút!"
Đúng lúc Mạc Tịch Nguyên đang tỉa mấy cây hoa hồng chị trồng trong nhà kính, nghe thấy Du Khinh Hàn la hét, nhanh chóng đặt kéo xuống đi tới, chỉ thấy da mặt ngăm đen của người làm vườn chuyển sang màu đỏ, cúi đầu hứng chịu sự mắng chửi của Du Khinh Hàn, hôm nay không biết là ai chọc vào tổ tông này, máu nóng xông não, đến Mạc Tịch Nguyên cũng không chịu được, vội kéo Du Khinh Hàn hỏi thăm,
"Được rồi Tiểu Hàn, hôm nay lại làm sao? Vô duyên vô cớ lại tức giận như vậy?"
"Em đang dạy dỗ hạ nhân nhà em, không cần chị quan tâm." Du Khinh Hàn đang nóng, phớt lờ Mạc Tịch Nguyên,
"Quản gia làm việc thế nào vậy? Thuê toàn là những loại người này? Nhanh chóng lãnh lương tháng này rồi cút đi, đừng lượn lờ trước mặt làm tôi bực thêm!"
Cô nói chuyện càng ngày càng quá đáng, nét mặt Mạc Tịch Nguyên cũng trầm xuống, lạnh lùng nói,
"Năm nay đang là năm nào rồi, Triều Thanh cũng đã diệt vong bao nhiêu năm? Còn có cái gì gọi là hạ nhân? Người ta chỉ là lãnh một phần tiền của nhà em, làm công việc anh ta được phân công, là do em đụng vào ống nước, sao em lại trách ngược người khác? Cõi đời này chưa từng có đạo lý ai là người trên, ai là người dưới cả, Tiểu Hàn, chị nhớ lúc trước em không phải như vậy, tại sao chị không ở đây có mấy năm, em lại ỷ thế hiếp người như thế?"
Mẹ của Mạc Tịch Nguyên trước kia xuất thân nghèo khó, từ nhỏ đã dạy Mạc Tịch Nguyên mọi người bình đẳng, Mạc Tịch Nguyên được mẹ giáo dục sâu sắc, không ưa nhất là loại người phân loại người khác, huống hồ đó còn là Du Khinh Hàn cùng chị chơi đùa từ nhỏ đến lớn?
Chị thật sự rất giận, môi mím chặt nghiêm túc, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Du Khinh Hàn, hồi lâu không nói lời nào.
Du Khinh Hàn không nghĩ tới một hành động vô tâm của mình lại chọc giận đến Mạc Tịch Nguyên, thái độ hung hăng với người làm vườn nhất thời xìu xuống, cúi đầu rụt cổ đứng trước mặt Mạc Tịch Nguyên nghe chị giáo huấn, cũng không dám thở mạnh, người làm vườn bị Du Khinh Hàn đe dọa một lần, lại bị Mạc Tịch Nguyên dọa thêm lần nữa, đi không được ở cũng không xong, thấp thỏm đứng đó, ba người đứng giữa vườn hoa trong tiết trời lạnh giá, không ai nhúc nhích, bầu không khí quỷ dị cực kì.
Chờ Mạc Tịch Nguyên nói xong rồi, thật lâu không nói thêm gì nữa, Du Khinh Hàn mới kéo kéo tay áo của chị thăm dò, lại di chuyển thêm một bước về phía chị, nhỏ giọng nhận sai, "Tịch Nguyên, chị đừng giận nữa, em biết mình sai rồi.
"Nói rồi khẽ nâng mí mắt lên, quan sát phản ứng của Mạc Tịch Nguyên. Trên mặt Mạc Tịch Nguyên lúc này mới hòa hoãn một ít, hừ lạnh nói:"Em làm gì có chỗ nào sai, em là thiên kim Du gia, là người trên của người khác, bọn chị đều là hạ nhân, không dám chỉ trích lỗi lầm của em."
"Tịch Nguyên..." Du Khinh Hàn vẻ mặt đau khổ xin khoan dung, "Chị đừng như vậy, em thật sự sai rồi, sau này em không dám nữa, em nói xin lỗi với chị còn không được sao?"
"Em nên xin lỗi với chị sao?"
Mạc Tịch Nguyên mặt lạnh liếc cô một cái.
"Đúng đúng đúng, em nên xin lỗi anh Đinh." Du Khinh Hàn không nói hai lời cúi đầu với người làm vườn, "Xin lỗi anh Viên Đinh, anh Viên Đinh cực khổ rồi, lời em vừa nói thật quá đáng, cho em xin lỗi."
"Đừng, đừng... Nhị tiểu thư, tôi không dám nhận, lúc đó là tôi làm bắn nước vào người cô, cô tức giận là đúng, như bây giờ không được đâu..." Người làm vườn lo sợ mặt mũi tái mét, liền lùi lại vài bước, giỡn chơi à, hắn bắt Du Khinh Hàn phải cúi đầu?
Như thế này không phải cho người ở Du gia biết là chén cơm của hắn khó giữ được sao, đãi ngộ ở Du gia không tệ, hắn còn muốn làm tiếp mấy năm nữa.
Mạc Tịch Nguyên mỉm cười với người làm vườn nói:
"Vị tiên sinh này, vừa nãy là Tiểu Hàn không đúng, anh đừng tính toán với em ấy, tôi thay em ấy xin lỗi anh. Anh còn bận việc thì cứ đi đi, đừng làm chậm trễ công việc."
"Ai da! Cảm ơn Mạc tiểu thư!" Người làm vườn như được đại xá, vội vã thu dọn công cụ của mình rồi trốn nhanh khỏi mảnh đất thị phi này, vừa đi vừa buồn bực, Mạc tiểu thư này đến cùng lai lịch như thế nào?
Nhìn rất hiền lành, không nghĩ tới khi nổi giận lên thậm chí ngay cả Du gia Nhị tiểu thư cũng có thể đè ép? Chậc chậc, thật sự không đơn giản.
Người làm vườn bỏ của chạy lấy người, nhưng Du Khinh Hàn không ở không được, không chỉ vậy, cô còn phải dỗ dành Mạc Tịch Nguyên thêm nữa, phải làm cho chị vui vẻ trở lại, ai bảo chính mình đem trái tim đặt lên đầu kia chứ?
Mạc Tịch Nguyên không thèm nhìn Du Khinh Hàn, xoay người quay lại, Du Khinh Hàn bước theo từng bước, trên đường đi cũng không dám nói lời nào, mãi đến tận khi trở lại nhà kính, Mạc Tịch Nguyên ngồi xuống trước khay trà, Du Khinh Hàn tựa như bạn nhỏ học mẫu giáo phạm lỗi, hai tay xoắn lại một chỗ, đứng cúi đầu nhăn nhó, chờ đợi Mạc Tịch Nguyên xử lý.
Mạc Tịch Nguyên chậm rãi rót cho mình chén trà, dùng nắp chén gạn xác trà nổi lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đặt chén trà xuống, nhìn Du Khinh Hàn đang ra dáng bé ngoan, rốt cục nhịn không được, xì xì cười ra tiếng, lại muốn làm như bản thân đang tức giận, ho khan hai tiếng vờ làm ra vẻ nghiêm túc, hướng về chiếc ghế đối diện với mình, lạnh lùng nói, "Ngồi đi.
"Cười rồi, nghĩa là không tức giận, Du Khinh Hàn cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng kéo ghế đến bên cạnh Mạc Tịch Nguyên, ngồi xuống sát bên Mạc Tịch Nguyên, cợt nhả nắm vai chị,"Tịch Nguyên, chị hết giận rồi?"
"Đương nhiên còn giận, Tiểu Hàn, em không nên xem thường người khác."
"Được rồi Tịch Nguyên, em biết sai rồi, sau này cũng không tiếp tục như vậy nữa, hôm nay là trường hợp đặc biệt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!