Chương 22: Một Lời Thành Sấm

Tiêu Đồng mang Du Khinh Hàn về phòng của mình, nàng không muốn lại đi vào căn phòng đã bị Du Khinh Hàn cùng những người phụ nữ khác làm bẩn, vậy nên nàng nhốt Du Khinh Hàn vào trong mật thất nhỏ kia, dùng dây thừng trói tay chân cô lại.

Giường nhỏ chỉ rộng một mét hai, trói Du Khinh Hàn xong hầu như không còn dư lại bao nhiêu không gian.

Du Khinh Hàn nằm trên giường, nhắm hai mắt, hai tay bị cột vào đầu giường, tóc xoăn màu nâu xoã tung trên gối trắng như tuyết, đôi môi hồng nhuận mọng nước, Tiêu Đồng ngồi trên mặt đất cạnh giường, hai tay chống cằm, khuỷu tay tựa lên giường, lặng im nhìn Du Khinh Hàn, từ đôi mắt, đến môi, lại nhìn tới cổ, xương quai xanh, vừa nhìn vừa đánh giá, hài lòng.

Còn có cái gì không vừa lòng? Đây là nơi thuộc về nàng, đây là người thuộc về nàng, không thiếu gì cả, chưa lúc nào tốt hơn bây giờ.

Tiêu Đồng chỉ hy vọng thời khắc này có thể kéo dài mãi đến điểm tận cùng của cuộc đời, Du Khinh Hàn không tỉnh lại, không có bất cứ ai tìm đến nơi này, từ đây, thế giới bên ngoài trắng xám u ám thế nào cũng không liên quan đến nàng.

Tiêu Đồng thật sự muốn buông bỏ Du Khinh Hàn, đáng tiếc, nàng ích kỉ hơn so với tưởng tượng của mình, đặc biệt là khi nhìn thấy Du Khinh Hàn dựa vào vai người phụ nữ khác, đặc biệt là khi Du Khinh Hàn ngọt ngào nhìn vào mắt người khác.

Thuốc ngủ mua không dễ, cũng may nàng có toa thuốc của bác sĩ, lừa Du Khinh Hàn uống rượu cũng không dễ, cũng may Du Khinh Hàn tuy rằng chán ghét nàng nhưng cũng không đề phòng nàng.

Trong mắt Du Khinh Hàn, Tiêu Đồng là một con thỏ quấn người vô hại, cô không biết, thỏ điên lên cũng sẽ cắn người.

Tiêu Đồng nhìn Du Khinh Hàn, không có dự định nào khác, nàng có thể muốn làm gì thì làm với Du Khinh Hàn, nhưng trong lòng nàng không có suy nghĩ gì cả, sự kiện lúc trước hầu như phá huỷ Tiêu Đồng, đối với tình dục, Tiêu Đồng chỉ cảm thấy dơ bẩn, ngoài ra không còn gì khác.

Đương nhiên, nếu như Tiêu Đồng muốn, nàng có thể hôn Du Khinh Hàn, giống như lần trước nàng nhìn thấy bé gái kia, môi Du Khinh Hàn cũng căng mịn hồng hào như vậy, chỉ là Tiêu Đồng không muốn.

Đôi môi xinh đẹp này của Du Khinh Hàn không biết đã chạm qua bao nhiêu phụ nữ, Tiêu Đồng cau mày nghĩ, quá dơ bẩn.

Tiêu Đồng không làm gì, nàng thậm chí không giúp Du Khinh Hàn thay quần áo, lễ phục phác hoạ ra vóc người tuyệt mỹ của Du Khinh Hàn, Tiêu Đồng liền nằm nhoài bên dáng vóc đẹp đẽ ấy ngủ một đêm.

Rạng sáng ngày thứ hai tỉnh lại thấy Du Khinh Hàn vẫn chưa tỉnh, có lẽ là cho thuốc hơi nhiều, Tiêu Đồng hơi hoảng, thăm dò hơi thở Du Khinh Hàn, yên lòng, nhịp thở ổn định, không có gì quá đáng ngại.

Nàng rửa mặt thay quần áo, trước khi đi không yên tâm lại nhìn Du Khinh Hàn lần nữa, xác nhận dây thừng buộc chặt rồi mới đi làm.

Đi làm như thường ngày, đến Cảnh Hành cũng không thấy có gì khác biệt, chỉ là Cảnh Hành lo lắng Tiêu Đồng, lúc ăn cơm trưa làm như vô ý nhắc đến chuyện tối hôm qua.

"Tối hôm qua?"

Tiêu Đồng bình tĩnh cười cười, "Em không nói chị cũng quên mất, tối qua nhiều người quá nên chị vẫn trốn ở ban công hút thuốc, không nói chuyện với ai hết, em không giận chị chứ?"

"Em không nói chuyện này, em là nói tối hôm qua... Chị có thấy Du Khinh Hàn không?"

Tiêu Đồng ngẩng đầu như không có chuyện gì, trong mắt hơi ngạc nhiên, "Du Khinh Hàn? Cô ấy cũng đến?" Nói phân nửa, lại tự cười mình, "Tất nhiên rồi, cô ấy là người nhà họ Du, trên danh nghĩa vẫn là chủ của Trung Thiết, đương nhiên phải đến."

"Chị không đụng phải cô ấy?"

"Không có."

"Thật?Tiêu Đồng cười nói:Cũng không phải chuyện lớn gì, chị lừa em làm gì chứ?" Nàng chuyển chủ đề, ánh mắt chợt ảm đạm, "Thêm nữa, cho dù chị muốn gặp thì chưa chắc cô ấy đã muốn, có khi vừa thấy chị đã sớm chạy xa.

"Vừa nói như thế, Cảnh Hành tuy còn ngờ vực nhưng cũng không lên tiếng nữa. Tiêu Đồng buông lỏng bàn tay đang cầm muỗng, thầm thở phào một cái. Tan tầm mua thức ăn về nhà, Tiêu Đồng rửa mặt, không kịp ngồi xuống đã cầm theo ly nước đi vào mật thất xem tình trạng Du Khinh Hàn, đúng như dự đoán, Du Khinh Hàn đã tỉnh, Tiêu Đồng đi vào đúng lúc nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của cô."Hàn tỉnh rồi."

Tiêu Đồng mỉm cười, cầm lấy muỗng múc nước đưa tới bên miệng Du Khinh Hàn, "Một ngày một đêm không ăn gì rồi, uống nước trước đi, buổi sáng em đã nấu cháo, giờ hâm nóng lại là có thể ăn rồi.

"Hai tay Du Khinh Hàn bị trói trên lan can sắt đầu giường, môi khô nứt mím chặt, lạnh lùng nhìn nàng. Tiêu Đồng chú ý tới cánh tay Du Khinh Hàn, có lẽ khi cô tỉnh lại đã giãy giụa một hồi, da trên cổ tay bị mài tróc, đỏ lên. Tiêu Đồng đặt chiếc muỗng xuống, thở dài,"Em biết Hàn đang nghĩ gì."

"Chắc là Hàn đang nghĩ, Tiêu Đồng, cô làm nhục tôi như vậy, chờ tôi ra ngoài được, nhất định tôi phải băm cô thành tám mảnh.Du Khinh Hàn nói:Tiêu Đồng, cô đây là bắt cóc, chờ đến lúc anh tôi phát hiện, cô sẽ phải ngồi tù."

"Em biết."

Tiêu Đồng gật đầu, "Em làm chuyện như vậy, cũng không nghĩ mình có thể ở ngoài vòng pháp luật."

"Nếu hiện tại cô thả tôi, tôi sẽ không nói gì, mọi thứ vẫn còn kịp."

"Em không thả." Tiêu Đồng ngồi ở bên giường, híp mắt cười,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!