Tiêu Đồng tỉnh lại trong lòng Du Khinh Hàn, bản thân cảm thấy khó mà tin nổi.
Lần trước nàng nhìn thấy Du Khinh Hàn vẫn là cuối mùa thu, bên ngoài lá rụng phiêu diêu, chớp mắt tỉnh lại, đã là trời đông giá rét, ngoài cửa sổ có vài bông tuyết bay lất phất, đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông này.
Hoa tuyết rơi trên bệ cửa sổ, rất nhanh đã tụ thành một tầng trắng óng ánh long lanh, Tiêu Đồng nghiêng mặt nhìn Du Khinh Hàn, cảm giác mình đã mơ một giấc mơ dài, từ cuối mùa thu đến đầu mùa đông, khi tỉnh lại, có Du Khinh Hàn bên cạnh, còn có thể cùng cô ấy ở bên nhau thật lâu, chuyện gì cũng không thay đổi.
Nhưng Tiêu Đồng biết, mọi thứ rồi sẽ đổi thay, từ lúc nàng nếm chiếc bánh ngọt đến tê người kia, tất cả đã khác, Tiêu Đồng không thể cứu vãn được.
Nàng không cứu vãn được, vì vậy chỉ có thể chờ đợi, chờ Du Khinh Hàn mở miệng, từ bây giờ triệt để cắt đứt quan hệ của hai người.
Du Khinh Hàn nằm ngửa trên giường, ôm Tiêu Đồng, mắt nhìn lên trần nhà, không biết đang suy nghĩ gì.
Tiêu Đồng khi tỉnh lại chỉ hơi mở mắt ra, cũng không nhúc nhích, vì vậy Du Khinh Hàn không phát hiện Tiêu Đồng đã tỉnh, đầu Tiêu Đồng nhẹ nhàng xoay lại, nhìn chằm chằm vào cằm Du Khinh Hàn.
Từ góc độ này nhìn sang, có thể nhìn thấy đường nét bóng loáng thanh thoát dưới cằm Du Khinh Hàn, còn có đôi môi thật mỏng.
Đôi môi kia nhẹ mím lại, hình dạng xinh đẹp, có vẻ hơi khô, giống như đang dụ dỗ người khác hôn lên, Tiêu Đồng rất muốn hôn thật sâu nơi đó.
Nhưng, nàng không dám.
Nàng vẫn tự mình biết mình, biết bản thân trong lòng của Du Khinh Hàn rất xấu xí, nếu như hôn lên đó, chỉ sợ mình và Du Khinh Hàn sẽ lập tức kết thúc, Tiêu Đồng không dám.
Thế nhưng nàng vẫn không chịu nổi mê hoặc, giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi mỏng kia.
Sau đó nàng nở nụ cười, quả nhiên mềm mại hệt như trong trí nhớ.
Du Khinh Hàn bởi vì sự đụng chạm của Tiêu Đồng, đang đờ người ra chợt tỉnh lại, quay đầu liền nhìn thấy Tiêu Đồng mỉm cười với cô, Du Khinh Hàn đã rất lâu chưa từng nhìn kỹ Tiêu Đồng, trong trí nhớ của cô, lần trước Tiêu Đồng lộ ra nụ cười như thế là khi nàng mười sáu tuổi.
Năm ấy, cũng là vào trận tuyết đầu mùa, Du Khinh Hàn lần đầu tiên hôn môi Tiêu Đồng, ánh mặt trời chiếu rọi lên người các nàng, Tiêu Đồng mặt đỏ hồng, lệ chí ở khóe mắt lóe lên, đôi môi hồng hào mơn mởn, non nớt lại hay cười yếu ớt ngượng ngùng.
Du Khinh Hàn tự cảm thấy ngạc nhiên, một nụ cười như thế, hơn mười hai năm, bản thân mình lại có thể nhớ rõ ràng đến vậy.
Du Khinh Hàn nghiêng đầu nhìn Tiêu Đồng, mấy năm qua cô luôn không nghĩ ra, tại sao Tiêu Đồng biến thành như vậy, khuôn mặt đáng ghét như vậy, nhưng chỉ bởi một nụ cười kia của Tiêu Đồng, cô đột nhiên phát hiện, mười hai năm ròng rã, dường như Tiêu Đồng chưa từng thay đổi.
"Em còn nghĩ rằng Hàn sẽ không về nữa." Hành động mờ ám của Tiêu Đồng bị Du Khinh Hàn nhìn thấy, có chút chột dạ le lưỡi một cái, muốn rút tay lại, lại bị Du Khinh Hàn giữ lại trong lòng bàn tay, đặt lên ngực mình.
Tiêu Đồng có thể cảm nhận được tim của Du Khinh Hàn đập mạnh hơn, nàng không biết hôm nay Du Khinh Hàn làm sao, không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ cúi đầu, tim cùng một nhịp đập với trái tim của Du Khinh Hàn, tiết tấu càng lúc càng nhanh.
Mãi đến tận khi nhịp tim Tiêu Đồng đập nhanh đến mức như muốn nổ tung, Du Khinh Hàn mới mở miệng nói chuyện.
"Tiêu Đồng, hôm nay tôi đột nhiên nhớ đến rất nhiều chuyện của chúng ta lúc trước."
Động tác của Tiêu Đồng cứng đờ, Du Khinh Hàn đã rất nhiều năm không nhắc đến chuyện lúc trước, ngày hôm nay là làm sao?
"Tôi chỉ là đột nhiên phát hiện, mình là một kẻ khốn nạn, luôn làm chuyện có lỗi với em."
Tiêu Đồng nghe thấy đau nhói, nàng sợ vừa mở miệng nước mắt của mình sẽ chảy không ngừng, chỉ đành nắm chặt tay Du Khinh Hàn, lắc lắc đầu.
"Tiểu Đồng, từ sau khi em khỏi bệnh, hình như chúng ta chưa từng ra ngoài chơi, tôi dẫn em đi chơi được không? Em muốn đi đâu? Em sợ lạnh nhất, chúng ta đi Hải Nam được không?"
Tiêu Đồng vẫn không nhịn được rơi nước mắt, nàng kéo chăn che đầu, không trả lời Du Khinh Hàn, Du Khinh Hàn cũng không vội, vẫn yên lặng ôm nàng trong lòng.
Qua một lúc lâu, nàng mới chui ra khỏi chăn, vành mắt đỏ đỏ, ngập ngừng nói: "Phía nam xa quá, em không muốn đi."
"Vậy em muốn đi nơi nào?"
"Em muốn đi xem phim, còn muốn đi công viên trò chơi."
Du Khinh Hàn đồng ý không chút do dự, "Được, vậy chúng ta đi công viên trò chơi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!