*Lệ chí: nốt ruồi như giọt nước mắt
Du Khinh Hàn ghét bỏ một thân sương khói trên người Tiêu Đồng, tiếp nhận hành lý của nàng, không chờ đợi mà vùi đầu đi trước.
Tiêu Đồng biết Du Khinh Hàn tức giận nên không dám thở mạnh, đi cách hơn một mét sau lưng cô.
Mãi đến khi Du Khinh Hàn kéo hành lý tiến vào thang máy, Tiêu Đồng đứng bên ngoài, do dự không biết có nên chờ đi chuyến sau.
Du Khinh Hàn giơ tay lên che trên cửa thang máy, không nhịn được nói: "Lo lắng gì vậy? Chẳng lẽ còn muốn tôi mời em đi vào?
"Tiêu Đồng nghe xong, ngược lại lui về phía sau một bước,"Em...
trên người em, mùi thuốc nặng quá..."
"Vậy sao, hoá ra mũi của em vẫn còn ngửi được à?" Du Khinh Hàn châm chọc nói, "Bớt nói nhảm, mau vào đi, đừng làm mất mặt ở đây."
Tiêu Đồng nghe lời nhanh chóng tiến vào thang máy, nhà nàng ở lầu sáu, không cao không thấp so với tầng trệt, thang máy đi vài giây là đến, nhưng Tiêu Đồng vẫn cẩn thận từng li từng tí đứng sát vách, cửa thang máy vừa mở liền đi ra, thời điểm đến trước cửa nhà, định mở túi xách tìm chìa khoá mới nhớ tới vừa nói với Du Khinh Hàn quên mang chìa khoá, rút tay ra khỏi túi, ngượng ngùng nói: "Chìa khoá không đem theo."
Du Khinh Hàn cũng không để ý tới nàng, tự mở cửa, để Tiêu Đồng đi vào trước.
Tiêu Đồng mới vừa bước vào nhà của mình, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu là thứ nhìn được trong khe cửa tối qua, bóng lưng thướt tha xinh đẹp tuyệt trần của Du Khinh Hàn, tim nàng bị quất mạnh một cái, không dám vào phòng ngủ, trực tiếp đi vào phòng tắm.
Du Khinh Hàn cất hành lý của nàng vào ngăn tủ ở huyền quan, đứng ở cửa chần chừ một chút, cuối cùng vẫn nhấc chân bước vào nhà Tiêu Đồng.
Tuy nói là nhà Tiêu Đồng, nhưng phong cách trang trí đều theo sở thích của Du Khinh Hàn, trang trí chủ đạo là vật dụng bằng pha lê lạnh lẽo cứng rắn, phối hợp cùng tông màu trắng đen, gọn gàng ngăn nắp, trên hết là sự sạch sẽ, cho dù Du Khinh Hàn là người để ý đến từng tiểu tiết, cũng tìm không ra một điểm không hài lòng, ngay cả quản gia ở nhà Du Khinh Hàn chăm sóc cô từ nhỏ cũng không có được sự cẩn thận của Tiêu Đồng.
Du Khinh Hàn ở phòng khách ngồi hơn một giờ, Tiêu Đồng tại phòng tắm cũng hơn một giờ, mãi đến khi sự kiên nhẫn của Du Khinh Hàn bị bào mòn không còn chút gì, Tiêu Đồng rốt cuộc cũng đi ra.
Tiêu Đồng vội vàng tiến vào phòng tắm, không cầm theo áo ngủ, nàng cũng không dám sai khiến Du Khinh Hàn, không thể làm gì khác hơn là quấn lấy khăn tắm đi ra.
Nàng rất gầy, khung xương tinh tế, lại có sự uể oải khi lặn lội đường xa, chân trần đi tới trước mặt Du Khinh Hàn lại có vẻ đẹp yếu ớt tự nhiên, Du Khinh Hàn ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của nàng.
Tiêu Đồng không phải là người vô cùng xinh đẹp, nhưng cặp mắt dài kia vừa vặn đúng sở thích của Du Khinh Hàn, dịu dàng như nước mùa thu, đặc biệt là khóe mắt phải có một nốt ruồi, tựa như giọt lệ chưa kịp rơi xuống, dụ người ngậm lấy giọt nước mắt này, nhìn thấy mà yêu.
Lần đầu tiên Du Khinh Hàn gặp gỡ Tiêu Đồng, ngay lập tức hoảng hốt chỉ vì đôi mắt này, nhìn mười mấy năm, vẫn có cảm giác tâm hồn chạm vào một mảnh mềm mại, cũng không đành lòng nổi giận, sắc mặt trở nên dịu dàng, dịu giọng nói, "Nhanh mặc áo ngủ đi, coi chừng bị lạnh.
"Tiêu Đồng lắc đầu, nhẹ giọng nói:"Ngủ không được."
Không có Du Khinh Hàn, Tiêu Đồng không có cách nào ngủ.
Du Khinh Hàn nhìn Tiêu Đồng.
Tiêu Đồng cũng nhìn Du Khinh Hàn, nốt ruồi nơi khóe mắt lấp loé, giống như bất cứ lúc nào có thể hóa thành nước mắt rơi xuống.
Giằng co một lúc, cuối cùng, Du Khinh Hàn thở dài, đứng lên đi vào phòng ngủ, Tiêu Đồng lén lút nở nụ cười, cũng đi vào theo.
Du Khinh Hàn cởi áo khoác, nằm lên giường, Tiêu Đồng thay áo ngủ, nhanh chóng vùi vào ngực Du Khinh Hàn, hai tay nàng giữ lấy cổ áo Du Khinh Hàn, như trẻ con vô tư nằm trong lòng Du Khinh Hàn nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau hô hấp đã trở nên đều đặn, vô thức rúc càng sâu vào cái ôm của Du Khinh Hàn.
Du Khinh Hàn đang xem di động, nghe tiếng hít thở đều đặn của Tiêu Đồng, hẳn là đã ngủ, liền đặt điện thoại xuống, cúi đầu nhìn chằm chằm gương mặt Tiêu Đồng.
Nhìn một lúc, cảm thấy không hài lòng, thế là đưa tay che khuất nửa mặt Tiêu Đồng, chỉ để lộ ra đôi mắt kia, rốt cuộc lúc này mới hài lòng cười cười.
Giống, thật giống.
Dù cho người này không có thứ gì tốt, nhưng đôi mắt này lúc nào cũng đẹp đẽ.
Du Khinh Hàn nhớ tới cô gái tối hôm qua, cũng có một đôi mắt đẹp, cười lên cong cong, khi động tình thì trong mắt như có nước, lung linh óng ánh, có sáu phần tương tự như đôi mắt Tiêu Đồng, nhưng dù sao cũng còn kém một chút, có lẽ là do không có lệ chí ở khóe mắt, tất nhiên không thể giống hoàn toàn.
Chỉ là, Du Khinh Hàn liếm liếm môi, híp mắt lại nghĩ, cô gái nhỏ mới biết yêu, vừa ngây thơ vừa thẹn thùng, ngược lại mùi vị không tệ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!