Chương 19: Nhà

Tiêu Đồng ôm điện thoại trốn ở góc tường, Cảnh Hành sợ nàng có thêm kích thích, không dám tiến lên quấy nhiễu, ngồi yên trên đất, chờ Tiêu Đồng tỉnh táo lại.

Không lâu sau, Tiêu Đồng thật sự tỉnh táo lại, mờ mịt ngẩng đầu lên, một hồi lâu trong mắt mới có chút thần, ký ức còn chưa rõ ràng, nhìn thấy Cảnh Hành xuất hiện ở nhà mình, ngơ ngác hỏi: "A Hành? Sao em lại đến đây?"

Cảnh Hành phút chốc không biết giải thích với Tiêu Đồng thế nào, Tiêu Đồng lúc này nhớ ra mọi chuyện, nhìn thấy con dao nhỏ đánh rơi trên đất, sắc mặt chợt hoảng hốt, "Chị lại phát bệnh?"

Cảnh Hành không trả lời, nàng lại hỏi tiếp: "Chị có làm em bị thương không?"

"Không có, Tiêu Đồng chị đừng gấp, em không sao hết, không tin chị xem, trên dao không có dính chút máu nào hết."

Tiêu Đồng nửa tin nửa ngờ nhìn lưỡi dao, lại nhìn Cảnh Hành, phát hiện trên người cô thật sự giống như không có dấu vết bị thương, mới thở phào nhẹ nhõm, lại phát hiện mình còn ôm di động của Cảnh Hành trong ngực, cười cười xin lỗi, trả lại điện thoại cho Cảnh Hành, "Để em cười chê rồi, thật xấu hổ."

Cảnh Hành nhận lấy điện thoại, thăm dò hỏi: "Tiêu Đồng, chị...

có nhớ lúc nãy xảy ra chuyện gì không?"

"Có nhớ."

"Vậy chị cũng biết mình..." Cảnh Hành không tìm được từ thích hợp để hình dung tình trạng ban nãy của Tiêu Đồng, lại nghe Tiêu Đồng thờ ơ cười một tiếng:

"Bệnh tâm thần?"

Nàng cầm con dao gọt hoa quả lên, để vào rổ nhỏ trên bàn trà, kéo Cảnh Hành dậy, rót cho cô ly nước, mới không e dè nói: "Lúc trước không biết, sau đó thì không biết vì sao, sau khi tỉnh táo có thể nhớ được mọi chuyện, vậy nên sẽ tự nhiên biết thôi."

Chỉ là Tiêu Đồng đã rất nhiều năm không phát bệnh, ngay cả bản thân nàng cũng nghĩ là mình đã khỏi hẳn rồi, ai ngờ hôm nay đột nhiên lại như vậy, còn bị người ngoài nhìn thấy.

Tiêu Đồng có tiền sử bệnh tâm thần, trong khoảng hai năm, nghiêm túc mà nói thì nó nằm giữa ranh giới giữa bệnh tâm lý và bệnh tâm thần, ngay cả bác sĩ cũng không hoàn toàn xác định được.

Đoạn thời gian đó, Tiêu Đồng giống như ở trong địa ngục, bên cạnh nàng không có bất kỳ ai, tất cả mọi người đều đẩy nàng về nơi địa ngục sâu nhất.

Chỉ có Du Khinh Hàn, Du Khinh Hàn là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của Tiêu Đồng, sau đó, Tiêu Đồng cũng từ bỏ chính mình, là Du Khinh Hàn liều mạng nắm lấy nàng, kéo nàng lên bờ.

"Làm sao bệnh đến mức này?" Cảnh Hành hỏi.

Cô lo âu nhìn Tiêu Đồng, mong chờ một đáp án từ nàng, nhưng cô đã quên, chuyện khiến người ta tuyệt vọng đến vỡ nát thì có thể là chuyện tốt đẹp gì? Cảnh Hành quan tâm Tiêu Đồng, nhưng lại không biết chính mình lại mở ra vết thương lòng rất sâu mà Tiêu Đồng cố che lấp nhiều năm qua.

Tiêu Đồng liếc nhìn cô một cái thật lâu, trong ánh mắt lộ ra cảnh giác, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, "Em cũng học ở Nhất Trung huyện Thượng Dung?"

"Đúng rồi." Cảnh Hành nói.

Tiêu Đồng gật đầu, ánh mắt lạnh nhạt đi, lấy đi ly nước của Cảnh Hành, có chút vội vàng tiễn khách: "Chuyện hôm nay thật sự xin lỗi, em đi đi, chị không muốn gặp lại em." Vừa nói vừa lôi kéo Cảnh Hành ra phía cửa.

"Tiêu Đồng, cuối cùng chị bị sao vậy?" Cảnh Hành bị Tiêu Đồng không nói lời nào đẩy ra ngoài, nắm lấy khung cửa khó khăn quay đầu lại, "Tiêu Đồng, có chuyện gì không thể nói với em chứ? Em rất lo cho chị."

"A Hành, em muốn ép chị sao?" Tiêu Đồng mỏi mệt dựa vào cửa, hai bên gò má nàng đang run rẩy, phải cắn chặt răng mới làm cho giọng nói của mình không run lên, "A Hành, chị nghe lời em, chị sẽ nghỉ phép thật tốt, em đi đi, đi đi..."

"Đừng tới đây." Tiêu Đồng dựa vào cửa lẩm bẩm nói, "Lại đẩy tôi nữa, tôi sẽ đi vào địa ngục mất."

Cảnh Hành chợt khựng lại, sức mạnh trên tay cũng nhỏ đi.

Cô không muốn cưỡng bách Tiêu Đồng kể chuyện lúc trước cho mình nghe nữa.

Cô không muốn bức Tiêu Đồng đến bờ vực sụp đổ.

Cô chỉ muốn tiến vào cuộc sống của Tiêu Đồng, để Tiêu Đồng biết, trên đời ngoại trừ Du Khinh Hàn, còn có người đối xử tốt với nàng.

Bây giờ có lẽ có chút nóng vội.

Cảnh Hành từ từ thu lại sức kháng cự với Tiêu Đồng qua cánh cửa, chỉ nghe cạch cạch một tiếng, cửa bị đóng lại, Cảnh Hành bị từ chối ngoài cửa không chút lưu tình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!