Từ sau sinh nhật, một thời gian dài Tiêu Đồng không nhìn thấy Du Khinh Hàn, từ cuối mùa thu cho đến đầu đông chớm lạnh, bên ngoài phòng làm việc, những chiếc lá già nua trên cây ngô đồng lần lượt rơi xuống, cuối cùng chỉ còn thân cây trơ trọi, Du Khinh Hàn cũng không một lần đến tìm nàng, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không gọi đến.
Tiêu Đồng không biết thói quen sinh hoạt của Du Khinh Hàn, nếu như Du Khinh Hàn không tìm đến nàng, Tiêu Đồng chỉ sợ đến lúc chết cũng không thấy mặt Du Khinh Hàn.
Mẩu bánh nhỏ bé của Du Khinh Hàn vào buổi sáng hôm đó, lại giống như món quà từ biệt cuối cùng, từ ngày đó trở đi Du Khinh Hàn đã biến mất khỏi cuộc đời của Tiêu Đồng.
Một tuần đầu Tiêu Đồng còn có thể chịu đựng, mỗi ngày đến nơi làm việc, về nhà tự nhốt mình trong phòng ngủ nhỏ viết viết vẽ vẽ.
Đến cuối tuần thứ hai, Tiêu Đồng không kiên trì được nữa, mỗi ngày về đến nhà là vội vàng trốn đến phòng ngủ nhỏ của mình, khóa trái cửa không nói, còn dùng giường, sách vở chặn cửa lại, phòng khách lẫn ban công của nàng đều quá lớn, Du Khinh Hàn không ở đây, nàng luôn cảm thấy sẽ có người từ phòng khách phá cửa mà vào, hay là từ ban công bò vào, nói chung nơi nào cũng không an toàn.
Đến tuần lễ thứ ba, Tiêu Đồng không dám trở về nhà nữa, nàng nói Cảnh Hành nhận cho nàng thật nhiều việc, tiếc mục lung tung gì cũng đồng ý, ngồi máy bay như đi chợ, điên cuồng nhất là có thời điểm một ngày bay qua ba thành phố, vì không muốn để cho mình có thời gian rảnh rỗi, bởi vì chỉ cần có một phút giây rảnh rỗi, mọi thứ về Du Khinh Hàn sẽ lọt vào đầu nàng, đuổi cũng không đi, Tiêu Đồng nhất định phải để đầu óc mình làm việc hết công suất, không để Du Khinh Hàn thừa cơ lợi dụng.
Đến cuối tuần thứ tư, Tiêu Đồng nhớ Du Khinh Hàn muốn phát điên, nàng đã không dám ngủ, trở nên lo lắng mẫn cảm, một việc nhỏ cũng có thể doạ đến nàng, khi đang dự họp mà có người lạ vỗ vai cũng khiến nàng run lẩy bẩy.
Cảnh Hành là người đầu tiên phát hiện Tiêu Đồng khác thường, cho rằng Tiêu Đồng không chịu nổi lịch làm việc gần như 24 giờ liên tục, liền lùi hết công tác, để Tiêu Đồng ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, thư giãn tinh thần một chút, nhưng Tiêu Đồng lại không muốn.
"Cứ giữ nguyên lịch làm việc đi A Hành, chị cầu xin em đó." Tiêu Đồng không muốn nghỉ ngơi, lúc nghỉ ngơi, đầy đầu của nàng đều là Du Khinh Hàn, hoặc là những thứ đáng sợ, cái nào cũng có thể khiến Tiêu Đồng sụp đổ,
"A Hành, em thương chị đi, cứu chị một mạng có được không? Để chị làm việc, chị không cần nghỉ phép..."
Cảnh Hành nhìn ra sự bất thường của Tiêu Đồng,
"Tiêu Đồng, đến cùng là chị đã xảy ra chuyện gì? Nói cho em được không? Để em giúp chị."
"Em không giúp được chị... Ai cũng giúp không được chị... Ai cũng giúp không được chị..." Tiêu Đồng cầm tóc giật giật, cắn răng gào thét,
"Bọn họ... Bọn họ trở về... Cứu cứu chị... Cứu cứu chị..."
"Ai cũng cứu không được mình... Khinh Hàn... Khinh Hàn ở đâu... Khinh Hàn... Tại sao Hàn còn chưa tới..."
"Khinh Hàn... không cần em nữa..."
"Khinh Hàn... Em không bẩn..."
Tiêu Đồng như không biết đau, kéo tóc mình xuống,
"Khinh Hàn, em không bẩn, em không bẩn... Em thích sạch sẽ nhất..."
Cảnh Hành không biết Tiêu Đồng cùng Du Khinh Hàn đã từng xảy ra chuyện gì, chỉ là nghe Tiêu Đồng nói lời mê sảng trong đau đớn tận cùng, lại không ngừng giày xéo bản thân, cô nhìn thấy mà nghẹn cả lòng, không biết vì sao một người tài hoa như thế lại bị Du Khinh Hàn dằn vặt thành như vậy.
Lúc này nếu Du Khinh Hàn đứng trước mặt cô, cô thật sự muốn giết chết Du Khinh Hàn, nhưng mà hiện tại Du Khinh Hàn không thấy tung tích, Cảnh Hành không làm được gì cả.
"Tiêu Đồng, chị tỉnh táo một chút, hiện giờ chỉ có chị với em thôi, không có bọn họ, chị đừng sợ.
"Cảnh Hành cố gắng ôm lấy Tiêu Đồng, cho Tiêu Đồng một chút an ủi. Nhưng Tiêu Đồng lại run rẩy dữ dội, bất thình lình đập trán mình vào vai cô, Cảnh Hành rên lên một tiếng, lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất, chỉ thấy Tiêu Đồng co rút ở trong góc, không biết từ đâu móc ra con dao gọt hoa quả nhỏ, đối diện với Cảnh Hành."Mấy người đừng tới đây!
Còn tới nữa tôi sẽ giết!" Tròng mắt Tiêu Đồng đỏ lên gào to, bộ dạng giống như muốn cùng chết với Cảnh Hành.
"Được rồi em đi! Tiêu Đồng chị đừng kích động! Đừng làm tổn thương chính mình!" Cảnh Hành vẻ mặt kinh hãi, thật sự không dám tiến thêm một bước, vì để cho Tiêu Đồng yên tâm, lại lùi về phía sau vài bước, trên mặt cô cố gắng trấn tĩnh, nhưng tim đã nhảy lên cuống họng, cô biết bây giờ người duy nhất có thể làm Tiêu Đồng tỉnh táo lại chỉ có Du Khinh Hàn, nhưng lúc này làm cách nào để liên lạc với Du Khinh Hàn đây?
Cảnh Hành lòng nóng như lửa, giữa mùa đông vậy mà trên gáy lại đổ một tầng mồ hôi, đột nhiên chợt nghĩ đến một biện pháp, cô lấy điện thoại ra, tìm kiếm tin nóng trên Weibo, nhẹ giọng dỗ dành, "Tiêu Đồng, Khinh Hàn không phải không cần chị, cô ấy chỉ là đi làm việc thôi, chị xem, tin tức ở đây có nói, sẽ sớm về thôi."
"Cô lừa tôi."
Tiêu Đồng nắm dao lùi lại mấy bước về phía chân tường.
"Em không có lừa chị, không tin em đưa điện thoại cho chị, chị tự mình đọc tin.
"Cảnh Hành đem điện thoại trượt theo sàn nhà đến bên chân Tiêu Đồng. Tiêu Đồng do dự một chút, cầm điện thoại lên, quả nhiên thấy trên màn hình sáng lên một tin tức:"Tiểu thư hai nhà Du Mạc quay về nước sau kỳ nghỉ, cử chỉ thân mật, báo hiệu cho việc hợp tác của hai gia tộc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!