Du Khinh Hàn lái xe đem bánh cho Tiêu Đồng, giờ này là giờ cao điểm kẹt xe, cô vạ vật trên đường hai tiếng mới đến nhà Tiêu Đồng, cầm theo hộp đựng bánh vào cửa, nghĩ rằng khi Tiêu Đồng nhìn thấy sẽ là vẻ mặt vui mừng, ai ngờ đâu trong phòng im ắng, tất cả mọi thứ bị Du Khinh Hàn làm loạn đều trở nên gọn gàng ngay ngắn, giống như cô chưa từng tại tồn tại trong căn nhà này.
Thật kỳ quái, ở nơi đây, mọi sự sắp đặt đều dựa theo sở thích của Du Khinh Hàn, nhưng mỗi lần Du Khinh Hàn đi ra ngoài quay lại, nó lại sạch sẽ đến mức giống như cô chưa từng đặt chân đến.
Du Khinh Hàn có bệnh ưa sạch sẽ, lúc trước đi vào căn nhà này, có sự thoải mái nói không nên lời, nhưng hôm nay lại cảm thấy lạ lẫm —— trong phòng mọi thứ đồ trang trí đều vừa vặn, cô đứng ở giữa lại có vẻ dư thừa.
Nghĩ tới đây, Du Khinh Hàn nảy sinh hờn dỗi không nguyên cớ, gọi điện thoại cho Tiêu Đồng, Tiêu Đồng nhận điện thoại rất nhanh, Du Khinh Hàn liền trào phúng nói: "Nhà thiết kế lớn, sao nhà cửa vắng tanh vắng ngắt vậy, em lại đi chỗ nào phong lưu khoái hoạt?
"Tiêu Đồng kinh ngạc một lúc, lát sau mới nhẹ giọng nói:"Em đang họp, chờ chút nữa em gọi lại được không?
"Du Khinh Hàn thanh nhàn quen rồi, không có khái niệm thời gian, Tiêu Đồng vừa nói như thế, cô mới nhớ bây giờ chính xác đang là giờ làm việc, lại bởi vì mình quên sinh nhật Tiêu Đồng trước, có chút hổ thẹn, hoà hoãn giọng nói:"Em ở phòng làm việc sao?
Tôi đem đồ đưa tới chỗ em được không?"
"Đồ gì vậy?"
"Quà sinh nhật của em.
"Tiêu Đồng chần chừ một giây, mới nói:"Không cần, cảm ơn.
"Nói xong không cho Du Khinh Hàn cơ hội mở miệng, quyết đoán cúp điện thoại. Đây là lần đầu tiên Tiêu Đồng chủ động ngắt điện thoại của Du Khinh Hàn, làm xong động tác này, nàng đứng trong hành lang tựa cửa phòng họp ngơ ngẩn hồi lâu, hai tay nắm chặt di động, ngón tay trắng bệch, mãi đến tận khi trợ lý đi ra gọi nàng, nàng mới phục hồi lại tinh thần."Chị Đồng có chỗ nào không thoải mái à?
Sao sắc mặt tệ quá vậy?" Trợ lý lo âu hỏi.
"Không có chuyện gì, chắc do không ăn sáng nên hạ đường huyết thôi." Tiêu Đồng phất phất tay.
"Không ăn sáng? Như vậy sao được! Chị Đồng, công việc là công việc, chị cũng không thể quá liều mạng, sức khoẻ quan trọng, chị còn chưa tới ba mươi đó, nếu như làm quá sức đổ bệnh thì nguy!"
"Biết rồi biết rồi, bà cô nhỏ à, em lại lải nhải nữa rồi, em cứ vậy thì làm gì có ai dám cưới." Tiêu Đồng cười trêu ghẹo.
"Phi phi phi! Chị Đồng đừng có trù ẻo em!"
Hai người một trước một sau đi vào phòng họp, trợ lý lén lút đánh giá một hồi, phát hiện sắc mặt Tiêu Đồng khá hơn một chút, lúc này mới yên lòng.
Cuộc họp lần này liên quan đến việc ra mắt thương hiệu cao cấp của công ty vào năm sau.
Bởi vì lần trước ra mắt ở Paris khiến tên tuổi Tiêu Đồng ngày càng vang dội, không chỉ tại trong nước, hiện nay nàng cũng có ảnh hưởng ở quốc tế, công ty muốn nhân cơ hội này thúc đẩy dự án đã đầu tư từ lâu trước đó, chủ yếu đánh vào phân khúc xa xỉ phẩm.
Tiêu Đồng giữ chức vụ giám đốc thiết kế, cuộc họp hôm nay nhằm thống nhất phong cách thiết kế cho thương hiệu này.
Phòng làm việc ngoại trừ Tiêu Đồng, còn có mấy nhà kế so về tuổi nghề đều là tiền bối của Tiêu Đồng, bởi ai nhìn vào cũng thấy Tiêu Đồng là người dễ bắt nạt nên bị khắp nơi chèn ép, những người khác đều muốn thừa dịp này phô diễn thực lực của mình, không khí cuộc họp trở nên vô cùng căng thẳng.
Trong lòng Tiêu Đồng đã sớm có chủ ý, nghe bọn họ tranh luận không ngớt, đầu đau muốn nổ, mắt thấy sắp đến giờ cơm trưa, nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho trợ lý, trợ lý hiểu ý, nói vài câu dỗ dành các vị tiền bối, tuy không tranh luận ra kết quả gì, nhưng cuối cùng đều lục tục tản đi.
Tiêu Đồng thở phào một cái, xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, là người cuối cùng đi ra phòng họp.
Nàng chưa kịp ra ngoài thì đã nghe thoang thoảng một mùi hương quen thuộc, ngừng bước chân, nhìn chằm chằm cửa phòng họp bị mở ra, từ khe hở lộ ra nửa gương mặt của Du Khinh Hàn, cười híp mắt nhìn Tiêu Đồng, có vẻ như tâm tình rất tốt.
"Sao Hàn lại đến đây?
"Tiêu Đồng có chút ngoài ý muốn, ngoại trừ quãng thời gian trước Du Khinh Hàn tâm huyết dâng trào mới vài lần đón đưa, còn bình thường cô rất ít khi đến phòng làm việc của Tiêu Đồng. Nhưng dù là lúc đó đi nữa, Du Khinh Hàn cũng chỉ là ở trong xe chờ Tiêu Đồng tan tầm mà thôi, đây vẫn là lần đầu tiên cô đi vào tận nơi này."Quà sinh nhật em không nhận, tôi không có cách nào khác ngoài tự mình đưa đến cho em." Du Khinh Hàn lấy hộp giữ nhiệt giấu ở phía sau, vừa cười vừa quơ quơ trước mặt Tiêu Đồng, nói dối mặt không đổi sắc, mắt cũng chẳng nháy một cái, "Hôm qua tôi có việc bận, vốn định gọi cho em, nhưng điện thoại lại hết pin...
"Đây cũng không tính là nói dối, thứ nhất hôm qua cô thật sự bận, thứ hai, điện thoại di động của cô cũng không còn pin. Tiêu Đồng nhận lấy chiếc hộp, gật gật đầu nói:"Đi ra ngoài nói đi."
Nàng đưa Du Khinh Hàn trở lại văn phòng của mình, tiện tay đặt hộp giữ nhiệt lên bàn, mở máy tính lên định tiếp tục công việc, bị Du Khinh Hàn đè lại.
Tiêu Đồng ngẩng đầu, nhìn Du Khinh Hàn bằng ánh mắt nghi vấn.
Động tác giữ tay Tiêu Đồng làm cho khoảng cách giữa Du Khinh Hàn và Tiêu Đồng rất gần, lần đầu tiên cô nhìn thấy Tiêu Đồng làm việc, nghiêm túc, chăm chú, dù là trong phòng họp nghe người ta cãi nhau, cũng là ngồi thẳng tắp, ánh mắt kiên nghị, đây là một Tiêu Đồng mà Du Khinh Hàn chưa từng thấy, Du Khinh Hàn không thể không thừa nhận, Tiêu Đồng như vậy, lại bất ngờ hấp dẫn người khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!