Du Khinh Hàn có bệnh sạch sẽ, nhưng là người chỉ biết bày bừa không biết thu dọn, cô đang tâm huyết dâng trào muốn đối xử với Tiêu Đồng tốt một chút, hiếm khi lại nhớ đến ngày sinh nhật của Tiêu Đồng, định làm bánh kem cho nàng vui vẻ, nhưng giữa chừng lại bị tin Mạc Tịch Nguyên trở về thu hút, để lại phòng khách khắp nơi bừa bộn.
Tiêu Đồng không chịu được bẩn, cũng không chịu được việc lãng phí, dùng lớp bột rớt trên cùng làm cho mình chiếc bánh thật nhỏ, nhắm mắt lại, tự tưởng tượng xa xôi một hồi, lại thật sự có cảm giác là chính tay Du Khinh Hàn làm, hài lòng ăn xong chiếc bánh, lau dọn nhà bếp và phòng khách cho đến khi không còn một hạt bụi, đến lúc nhìn thời gian thì đã rạng sáng, sinh nhật hai mươi tám tuổi của Tiêu Đồng trôi qua cũng hệt như những năm trước đó.
Tiêu Đồng quỳ trên mặt đất chà xát sàn nhà gần một giờ, lại lấy khăn ẩm chà lau thêm hai lần nữa, đến khi ý thức được thời gian thì đã mệt đến mức eo không thẳng lên được, cuối cùng cũng coi như là khôi phục nguyên dạng trong nhà.
Nàng vịn vào sofa mượn lực, từ từ ngồi xuống, xoa eo cắn răng hít một hơi, nhíu chặt lông mày, từ từ bình ổn nhịp thở mới dần có lại chút sức lực.
Không có việc gì để làm, một người trong nhà yên tĩnh đến đáng sợ.
Phòng khách nhà Tiêu Đồng rất lớn, bởi vì Du Khinh Hàn thích phòng khách rộng rãi thoáng đãng.
Để mua căn hộ này Tiêu Đồng đã lấy tiền thưởng của tác phẩm đầu tiên đoạt giải quốc tế, đó là một số tiền không nhỏ, nhưng đương nhiên để mua được vẫn còn thiếu một khoản khá lớn, chỉ là vừa nhìn thấy căn hộ này Tiêu Đồng đã ưng, cảm thấy Du Khinh Hàn nhất định sẽ thích, cắn răng bán tháo bản quyền và bản thảo của tác phẩm kia, cuối cùng cũng coi như là gom đủ.
Hiện tại bản thảo tác phẩm đó đã trở thành tuyệt bản nghệ thuật, theo giá trị bản thân Tiêu Đồng không ngừng tăng giá hơn trăm lần, vượt xa giá trị món bất động sản này của nàng.
Những người biết nội tình đều thay Tiêu Đồng đấm ngực giậm chân, mắng Tiêu Đồng còn trẻ không hiểu chuyện, bị gian thương bất lương lừa gạt còn không biết, nhưng Tiêu Đồng cảm thấy rất đáng giá, không có gì đáng giá hơn sự vui vẻ của Du Khinh Hàn.
Phòng khách này nối liền với ban công rộng hơn hai mươi mét vuông, tầm nhìn trống trải, phong cảnh vô cùng tốt, Du Khinh Hàn quả nhiên rất yêu thích, Tiêu Đồng cũng rất vui, nhưng nàng lại không cách nào thích được.
Phòng khách quá lớn, quá trống trải, từ ban công nhìn ra ngoài, là một mảnh trống rỗng, u ám, rộng lớn, một khoảng không tối tăm không thấy giới hạn, Tiêu Đồng ngồi trong phòng khách, chỉ cảm thấy sợ hãi...
Hãy tìm đọc trang chính ở — trù mtruyện. c om —
Thời điểm Du Khinh Hàn không ở đây, Tiêu Đồng sẽ ở một mình trong căn phòng nho nhỏ của mình —— không phải là phòng ngủ lớn kia của nàng và Du Khinh Hàn, chỉ là một nơi của riêng Tiêu Đồng, một căn phòng cực nhỏ, không tới chín mét vuông, chỉ có thể đặt một chiếc giường nhỏ dài một mét, có một cánh cửa sắt không có ổ khoá, sau khi vào trực tiếp dùng thanh sắt chặn lại, miễn là nàng không mở cửa, người bên ngoài vĩnh viễn không vào được.
Phòng này sạch sẽ tiêu trùng hệt như mọi căn phòng trong bệnh viện, tường trắng, giường trắng, gạch trắng, ngay cả cánh cửa cũng được sơn trắng như tuyết, ánh đèn sáng loá chói mắt.
Lối vào phòng đặt ở phía sau tủ treo áo khoác, không ai biết nhà nàng còn có một nơi như thế, ngay cả Du Khinh Hàn cũng vậy.
Lúc Du Khinh Hàn không qua đêm ở nhà Tiêu Đồng, một mình Tiêu Đồng trốn trong này ngủ, bật đèn sáng trưng, một chút bóng tối cũng không có, giống như ánh sáng kia chiếu vào tận trong lòng, ác mộng sẽ không dám đến quấy nhiễu.
Trên thế giới này, Tiêu Đồng chung quy cũng phải tìm một nơi, làm cho nàng dù có cách xa khỏi Du Khinh Hàn cũng có thể yên giấc, nếu không phải vậy, lúc trước nhiều thời điểm cả ngày lẫn đêm không có Du Khinh Hàn, nhắm mắt lại luôn gặp ác mộng, một phút cũng không được bình yên, cuộc sống cũng quá mức khổ sở rồi.
Tiêu Đồng không thể sụp đổ, nàng đã đồng ý với bà nội, nàng phải cố gắng sống sót.
Du Khinh Hàn thường đến nhà Tiêu Đồng vào trước ba giờ sáng, nếu qua ba giờ nghĩa là không đến.
Tiêu Đồng xoa eo ngồi trên ghế sofa đợi đến hơn ba giờ, trong phòng ngoài phòng đều rất yên tĩnh, nhà nàng ở tầng cao, đến cả tiếng côn trùng cũng không nghe thấy.
Xác nhận Du Khinh Hàn đêm nay qua đêm ở ngoài, trên mặt Tiêu Đồng không có cảm xúc gì, chậm rãi cầm áo ngủ vào phòng tắm tắm rửa, sau khi tắm xong đi vào căn phòng nhỏ của mình, khoá chặt cửa lại, thế giới trước mắt chỉ còn màu trắng tinh khiết, ngăn cách tất cả ở bên ngoài, ngăn luôn cả sự yên tĩnh.
Tiêu Đồng nằm trên giường nhỏ, cuộn mình lại, cánh tay ôm lấy đầu gối, ngủ rất lặng lẽ, đến hô hấp cũng nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Một bên nàng yên tĩnh ngủ, bên kia thành phố, trận cuồng hoan của Du Khinh Hàn vừa mới kết thúc.
Thật vất vả Mạc Tịch Nguyên mới về nước, lôi kéo Du Khinh Hàn và Thường Lâm Nhiễm nhất định phải trải nghiệm cuộc sống về đêm, đi đến KTV lúc trước ba người thường đến, ngồi đến hơn ba giờ sáng, rượu như nước chảy được mang lên bàn, càng uống càng nhiều, Mạc Tịch Nguyên trút bỏ vẻ cao quý tao nhã ban ngày, mặt đỏ hồng nằm tựa trên ghế sofa, ôm chai rượu nhìn Du Khinh Hàn ngồi trước quầy bar đang say sưa hát.
Du Khinh Hàn ngồi trên chiếc ghế chân cao, ngoẹo cổ híp mắt nhìn màn hình, cô chọn một bản tình ca nhẹ nhàng, nguyên tác là nam ca sĩ hát, tông khá thấp, Du Khinh Hàn đè cổ họng hát, mang theo chút khàn khàn của men rượu, giọng của cô rất thích hợp hát tình ca, một tông giọng vô cùng trầm ấm, thật giống lời âu yếm bên tai, lại phối hợp cùng nét mặt nghiêng đầy tình cảm dưới ánh đèn mờ ảo, khi hát đến câu "Tôi yêu người
", mắt liếc nhìn về hướng Mạc Tịch Nguyên, nhìn sâu vào đôi mắt của chị, Mạc Tịch Nguyên nhìn lại cô, đáy mắt bỗng chốc có chút ướt át. Sau khi Du Khinh Hàn ngân vang âm thanh cuối cùng, đá mắt ra hiệu cho Thường Lâm Nhiễm tới hát tiếp, còn mình đến trước mặt Mạc Tịch Nguyên nửa ngồi nửa quỳ, giữ lấy chai rượu vang đã nhìn thấy đáy trên tay chị."Tịch Nguyên, chị say rồi."
"Không có. Tiểu Hàn, chị đã say hơn mười năm rồi, hôm nay mới coi như là tỉnh táo." Mạc Tịch Nguyên cười cười chà xát khóe mắt ẩm ướt, "Tiểu Hàn, chị thật sự hối hận, vì mười năm ra đi này."
"Không phải bây giờ đã trở về sao."
Du Khinh Hàn vỗ về gương mặt chị, mỉm cười, "Tịch Nguyên, chào mừng về nhà."
"Đúng vậy, trở về... Trở về... May mà, vẫn không coi là quá muộn..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!