Chương 11: Trêu Chọc

Du Khinh Hàn ôm Tiêu Đồng nằm trên giường, bóng đêm yên tĩnh, cô ngủ thật say, còn Tiêu Đồng thì nhìn chằm chằm đèn ngủ, mắt tê dại đau xót, nhưng một chút buồn ngủ cũng không có.

Sự việc ban ngày lặp lại trong đầu khiến lòng Tiêu Đồng chợt hoảng hốt, sau đó, những hình ảnh từ trong ký ức nối tiếp nhau hiện lên trước mắt, từ khi nàng mới quen biết Du Khinh Hàn, đến từng đoạn thời gian bên nhau, tất cả đều là ký ức hạnh phúc.

Lúc trước Tiêu Đồng luôn cảm thấy những ký ức này thật đẹp, nhưng hôm nay nhìn lại, chỉ cảm thấy chúng giống như một bộ phim thần tượng, không chút chân thực.

Những cái được gọi là lãng mạn, thật giả tạo, tình yêu sẽ làm người ta giả tạo như vậy sao?

Âm thanh của ký ức không ngừng lào xào bên tai nàng, làm Tiêu Đồng ngủ không yên, hơn nữa phòng khách và nhà bếp bị Du Khinh Hàn tàn phá không còn hình thù gì vẫn đang đung đưa trước mắt nàng.

Tiêu Đồng thực sự chịu không nổi nữa, hơn nửa đêm bò dậy quét dọn vệ sinh, xoạt xoạt rửa chén, thu dọn kệ bếp, sau khi lau nhà bếp sạch bong như mới thì trời cũng gần sáng.

Tiêu Đồng xoa xoa lên những giọt mồ hôi không ngừng rơi trên trán, như không biết mệt mỏi, lại bắt đầu dọn dẹp phòng khách, đem tất cả rác rưởi rơi đầy bàn đầy đất mà Du Khinh Hàn tạo ra dọn sạch sẽ, ngồi lên ghế sofa thở một hơi, lại mang ra một thùng nước, cầm theo một chiếc khăn trắng sạch không một vết bụi đi lau nhà.

Nàng không thích dùng cây lau nhà, cảm thấy món đồ đó không sạch sẽ, tình nguyện nằm trên mặt đất lau từng góc nhỏ —— Tiêu Đồng không chịu nổi việc trên sàn nhà có chút tro bụi nào, chỉ ước gì sàn nhà có thể bóng như gương để soi rõ mặt người.

Du Khinh Hàn tối hôm qua đi ngủ sớm, lại bởi vì cùng Tiêu Đồng ầm ĩ một trận, một ngày không ăn thứ gì, sáng sớm hôm nay thức dậy sớm, ngáp một cái ra khỏi phòng ngủ.

Bước ra cửa nhìn thấy Tiêu Đồng nằm trên mặt đất đang cẩn thận từng li từng tí lau nhà, bờ mông nhấc cao, theo từng động tác lau mà uốn qua uốn lại.

Bình thường trước khi Du Khinh Hàn thức dậy Tiêu Đồng đã thu dọn nhà cửa sạch sành sanh, Du Khinh Hàn chưa từng thấy dáng vẻ lau dọn của Tiêu Đồng, hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy, phản ứng đầu tiên xuất hiện trong đầu là mông của Tiêu Đồng thật tròn, cô không nhịn được ý nghĩ muốn tiến đến sờ một chút.

Ý nghĩ này đương nhiên không thực hiện được, tính cảnh giác của Tiêu Đồng rất cao, Du Khinh Hàn vừa bước ra bước thứ nhất, nàng đã phát hiện, bất thình lình xoay người, ánh mắt dữ tợn nhìn Du Khinh Hàn, giống như Du Khinh Hàn gần thêm một bước nữa nàng sẽ ôm nhau cùng chết với Du Khinh Hàn.

Tiêu Đồng khi ở bên Du Khinh Hàn lúc nào cũng ngoan như cún con, lúc muốn sờ thì ngoắc ngoắc tay, người kia hận không thể le lưỡi chạy như bay đến, đưa đầu trước mặt cho Du Khinh Hàn sờ, đã rất lâu Tiêu Đồng không lộ ra ánh mắt như thế.

Du Khinh Hàn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt này của Tiêu Đồng cũng là chuyện của hơn mười năm trước, bây giờ lần thứ hai đối diện với ánh mắt như vậy, tự nhiên có cảm giác dựng tóc gáy.

Thật giống như...

giống như chính mình vĩnh viễn bị ngăn lại bên ngoài thế giới của Tiêu Đồng, trở thành một kẻ xa lạ khiến Tiêu Đồng đề cao cảnh giác.

"Sao lại thức dậy sớm vậy?

"Tiêu Đồng không biết được diễn biến tâm lý phức tạp trong lòng Du Khinh Hàn, chỉ là ý thức được mình nhìn Du Khinh Hàn tựa như không đúng lắm, nhanh chóng cúi đầu lấy lý do giặt khăn lau nhà, rời khỏi tầm mắt của Du Khinh Hàn, lấy lại nét mặt tự nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra. Tiêu Đồng không đề cập tới chuyện ngày hôm qua, Du Khinh Hàn hiển nhiên cũng thức thời không nhắc lại, chỉ đi tới bên cạnh Tiêu Đồng, ngồi xổm đỡ Tiêu Đồng dậy:"Không phải vừa mới xuất viện sao, sao sáng sớm lại đi dọn nhà, muốn làm mình mệt mỏi rồi bệnh thêm mới vui phải không?

Mau đứng lên.

"Tiêu Đồng theo bản năng rụt cùi chỏ lại, vừa vặn né tránh cánh tay Du Khinh đưa tới. Ý tốt của Du Khinh Hàn bị từ chối, nét mặt đã có vẻ thiếu kiên nhẫn, đang định nổi giận chợt nhớ đến chuyện hôm qua, cố gắng nín nhịn, vuốt mũi gượng cười hai tiếng. Cánh tay Tiêu Đồng vừa thu lại cũng phát hiện bản thân phản ứng hơi quá, liếc nhìn Du Khinh Hàn, không được tự nhiên quay mặt đi,"Em...

Em không cố ý, Hàn đói bụng không, em đi làm bữa sáng.

"Sự lạnh nhạt của Tiêu Đồng đối với Du Khinh Hàn ngày hôm nay có vẻ hơi khác thường, trước giờ cô được Tiêu Đồng chiều chuộng quen rồi, lập tức mất hứng,"Tiêu Đồng em có ý gì?"

"Cái gì mà có ý gì?"

Tiêu Đồng vốn là đã đứng lên, chuẩn bị đi vào nhà bếp, không hiểu sao lại bị Du Khinh Hàn chỉ trích, quay đầu lại khó hiểu hỏi, "Hàn nói gì đó?"

"Em còn không ngại hỏi tôi? Hôm nay em uống lộn thuốc à? Hôm qua tôi đã nói xin lỗi với em rồi, em còn muốn thế nào nữa? Chơi trò giận dỗi thú vị lắm à?"

"Em không muốn thế nào hết."

Tiêu Đồng đã hai buổi tối không một giấc ngủ ngon, hai mắt đều đau nhức, còn có chút ù tai, trong tai ong ong không ngừng, không có sức cùng Du Khinh Hàn cãi nhau, xoa xoa huyệt thái dương nói:

"Khinh Hàn, sáng muốn ăn gì? Mì vằn thắn được không?"

Nàng nghiêng người quay về hướng Du Khinh Hàn, tựa ở cửa phòng bếp, tóc dùng một cây trâm tùy ý bới lên, vừa vặn đứng ở nơi ngược sáng, nàng lại chỉ một chiếc T

-shirt rộng phủ xuống đùi, cổ áo hờ hững buông lơi trên chiếc cổ đang được ánh mặt trời rọi vào, tựa như phát sáng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!