Chương 104: (Vô Đề)

Du Mộ Tịch ngủ trễ nên dậy muộn, rời giường vào ngày hôm sau thì đã mười hai giờ trưa, Tiêu Đồng cũng xuống tiệm rồi.

Du Mộ Tịch tắm rửa sạch sẽ rồi dùng một gói khoai tây chiên xem như bữa trưa, vừa ăn vừa đi xuống lầu tìm dì út của mình.

Tiêu Đồng đang ăn cơm trưa, thấy Du Mộ Tịch ăn khoai tây chiên, cau mày nói: "Sao lại ăn món này lúc mới ngủ dậy chứ?"

"Tuỳ tiện ăn thôi."

Du Mộ Tịch dửng dưng như không, "Bao giờ dì út mới đóng cửa vậy? Con ở nhà một mình chán chết rồi."

"Khoảng năm giờ chiều. Nếu chán thì tìm cô con chơi đi." Tiêu Đồng vừa ăn cơm vừa nói,

"Đúng rồi, tự nhiên dì nhớ ra, bây giờ không phải lễ cũng không phải tết, không phải là con nên ở trường sao? Sao lại có thời gian chạy tới chỗ dì?"

"Dạ?" Vẻ mặt Du Mộ Tịch cứng ngắc, ấp a ấp úng, Cái đó... Con...

"Du Mộ Tịch." Tiêu Đồng trở nên nghiêm túc, "Không phải con trốn học đó chứ?"

"Ha ha ha... Làm gì có, dì út, con không phiền dì làm việc nữa, con đi tìm cô con đây, tạm biệt dì!" Du Mộ Tịch nói xong co giò chạy, tư thế bôi dầu vào lòng bàn chân này chứng minh suy đoán của Tiêu Đồng là chính xác.

Tiêu Đồng nhìn bóng lưng đang chạy như bay của cô, có chút đau đầu, con bé này càng ngày càng khác người, biết phải làm sao đây.

Du Khinh Hàn không cần thường xuyên đến cửa tiệm của mình, sau khi ăn cơm trưa xong thì đang chậm rãi đọc sách, nghe tiếng Du Mộ Tịch bên ngoài vừa gõ cửa vừa kêu la, liền đặt sách xuống đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra đã thấy Du Mộ Tịch nhảy vào như sắp bị chó cắn.

Du Khinh Hàn buồn cười, "Bị dì út con bắt quả tang chuyện gì rồi?"

"Trời ạ, sao cô út biết hay vậy? Cô có phải con giun trong bụng con không đó?

"Du Khinh Hàn rót cho Du Mộ Tịch ly nước, cười mắng:"Phi, con không thấy ghê thì cô cũng thấy buồn nôn đây."

"Dì con ngày càng ghê gớm, chỉ hai ba câu đã đoán được con trốn học, hết cách rồi con mới phải chạy tới đây cầu cứu cô nè."

Du Mộ Tịch chỉ còn thiếu nước quỳ xuống cầu xin Du Khinh Hàn, "Cô út, nhất định cô phải cứu con!"

"Đáng đời, ai kêu con trốn học, đâu phải con không biết tính khí dì út con.

"Du Mộ Tịch nắm cánh tay Du Khinh Hàn, giả vờ khóc lóc,"Cô út ơi, cô không thể thấy chết không cứu..."

"Được rồi, tối nay để cô nói chuyện với dì con."

Du Khinh Hàn gỡ tay Du Mộ Tịch ra, "Có điều con phải nói với cô trước, sao lại trốn học?

"Du Khinh Hàn hiểu rất rõ Du Mộ Tịch, cô bé này bình thường nhìn có vẻ nghịch ngợm nhưng trong lòng luôn biết nặng nhẹ, làm việc có chừng mực, cũng sẽ không vô duyên vô cớ trốn học, làm như vậy chắc hẳn là có lý do. Du Mộ Tịch không chịu nói,"Con...

Con chỉ không muốn tới trường thôi, không có tại sao hết.Du Khinh Hàn nói:Được, vậy cô mặc kệ con, tự đi giải thích với dì út con đi."

"Đừng mà cô út ơi!" Du Mộ Tịch cắn răng, "Được, con nói với cô, nhưng cô không được nói với người khác."

"Nói đi."

"Mẹ con nói, sang năm sẽ đưa con sang Anh, đã liên hệ trường học hết rồi, nhưng mà con không muốn đi.

"Thật ra Du Khinh Hàn đã đoán trước được có liên quan đến việc du học, cũng không quá ngạc nhiên, hỏi tiếp:"Lý do là gì vậy?"

"Không có lý do, chỉ không muốn đi thôi.

"Du Khinh Hàn nhớ tới cách đây một thời gian, Du Mộ Tịch nói cô có người mình thích, vậy thì có thể giải thích được,"Du Mộ Tịch, con có thể lừa ba mẹ với dì út của con, chứ trò mèo đó sao lừa được cô hả?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!