Anh ấy là người bạn chơi thân với tôi thời trẻ, khi tôi còn là một kẻ ngông cuồng, thích đánh nhau, là nỗi đau đầu của ba mẹ và hàng xóm.
Anh ấy mặc đồng phục thợ sửa xe, gương mặt phong sương, rõ ràng cuộc sống không mấy tốt đẹp.
Chúng tôi vui mừng ôm lấy nhau, kể lại những chuyện xưa cũ.
Anh ấy nhìn tôi, rồi nhìn bát mì rẻ tiền trước mặt tôi, thở dài:
"Xem ra cậu cũng chẳng khá khẩm gì. Hồi đó chúng ta đúng là bọn ngu ngốc, giờ bị đời vùi dập cả. À, mà em trai cậu, thằng học bá ấy, giờ chắc ngon lành lắm nhỉ?Tôi cười gật đầu.Nó mở công ty ở Pháp.
"Anh ấy lộ vẻ ngưỡng mộ, rồi như nhớ ra điều gì, bật cười:"Tôi còn nhớ hồi đó cậu mê mẩn một cô bé chơi đàn tỳ bà. Chúng tôi chỉ cần nhắc đến tên cô ấy là cậu phát điên!Tôi sững lại.Cô bé nào chơi đàn tỳ bà?
"Anh ấy phá lên cười."Hồi đó thích đến quên ăn quên ngủ, giờ lại quên luôn à? Cô bé đó hay đi cùng anh trai học đàn của mình, cậu ghen phát điên.
Tôi còn nhớ có lần cậu bảo sẽ quay lại trường học hành tử tế, để có thể đứng trước mặt cô ấy một cách đàng hoàng."
"Cô ấy… tên gì?
"Tôi nghe thấy giọng mình khô khốc. Anh ấy nhíu mày, cố nhớ lại:"Hình như… có chữ 'Man'. Tôi chỉ nhớ cô ấy làm gì cũng chậm rãi, nhẹ nhàng, không bao giờ vội vã."
Sau khi anh ấy rời đi, tôi ngồi thẫn thờ rất lâu trong cửa hàng tiện lợi.
Những gì anh ấy nói, tôi hoàn toàn không có chút ký ức nào.
Nhưng những chuyện cùng thời điểm đó, tôi lại nhớ rất rõ…
Tôi uống say.
Gào thét trong cửa hàng tiện lợi, điện thoại reo, tôi khó chịu ném nó cho nhân viên.
Trong cơn mơ hồ, ai đó dìu tôi lên xe.
Tôi lại thấy mình đứng giữa màn sương trắng xóa.
Cơ thể lạnh cóng, run rẩy.
Nhìn xuống ngực, tôi thấy một lỗ lớn, sương trắng xuyên qua người.
Trong sương, tiếng cười trong trẻo vang lên.
Tôi hoảng hốt, bất an.
Một cô bé mang hộp đàn bước ngang qua tôi.
Tóc dài bay nhẹ, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp.
Tôi lùi lại, xấu hổ không dám để cô ấy nhìn thấy mình.
Một cậu thiếu niên cao ráo chạy tới từ phía sau, gọi tên cô ấy.
Cô bé dừng bước, quay mặt lại, mỉm cười.
"Thẩm Man!
"Tôi hét lên, bật dậy từ trên giường. Trái tim đập liên hồi, hơi thở dồn dập. Quay sang, tôi nhận ra bên cạnh mình có người. Là Bạch Băng Ngọc. Trong bóng tối, cô ấy nhìn tôi, chậm rãi mở miệng:"Xuyên, em có thai rồi.
"12 Trong phòng, không khí c.h.ế. t lặng. Ánh trăng qua khung cửa sổ rọi xuống, ánh sáng nhợt nhạt đủ để nhìn rõ gương mặt của người đối diện. Tôi ngẩn người nhìn cô ấy rất lâu, rồi đột nhiên thốt lên:"Hóa ra phụ nữ cũng có yết hầu à…
"[=))))))] Cô ấy tròn mắt, vẻ không thể tin nổi."Diệp Xuyên! Em nói là em có thai! Ông trời không bạc đãi chúng ta, điều chúng ta chờ đợi bao lâu nay cuối cùng cũng đến rồi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!