Chương 6: (Vô Đề)

Bạch Băng Ngọc đột ngột quay sang nhìn tôi. 

"Anh ở đó làm gì? Anh nhận ra chị ấy từ đầu rồi à? Không phải anh nói chị ấy không biết chơi đàn sao?

"Tôi nhìn thẳng phía trước, đáp:"Anh không biết.

Thẩm Man chưa bao giờ chơi trước mặt anh." 

"Vợ chồng bảy năm, mà chị ấy chưa từng chơi đàn trước mặt anh? Làm sao có thể…

"Bạch Băng Ngọc nở nụ cười khó hiểu."Chị ấy thay đổi thật rồi, trang điểm, đi giày cao gót, hoàn toàn khác hẳn. Chắc là đã tìm được người khác, nên mới đồng ý ly hôn nhanh như vậy…

"Tiếng phanh gấp vang lên chói tai. Chiếc xe dừng lại, khiến cơ thể cô ấy lao về phía trước theo quán tính. Cô ấy hoảng hốt kêu lên. Tôi quay đầu, trầm giọng nói:"Em nói linh tinh gì vậy? Thẩm Man không phải loại người như thế!

"Bạch Băng Ngọc ôm vai bị dây an toàn siết chặt, nhìn tôi sửng sốt, rồi giận dữ hét lên:"Đúng, chị ấy không phải loại người như thế, là em! Là em sa đọa, tự nguyện làm người thứ ba, là em đê tiện, vô liêm sỉ!Tôi cau mày, đáp:Sao em phải tự nói mình như vậy.

"Cô ấy nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng, giọng đầy xúc động:"Em, Bạch Băng Ngọc, từ nhỏ đã luôn mạnh mẽ và kiêu hãnh. Em cũng có lòng tự trọng, có sự tự tôn của mình. Nếu không vì anh, không vì mối quan hệ này, em có cần phải hạ mình như vậy không?

"Cô ấy nghẹn ngào, không nói được nữa. Tôi im lặng một lúc, rồi thở dài."Anh biết em đã hy sinh rất nhiều. Thôi, chúng ta đã đi được đến đây, đừng cãi vã những chuyện không đáng nữa, được không?

"Cô ấy cắn môi, hồi lâu mới đáp khẽ:"Ừ.

"Tối đó, cô ấy mặc bộ váy ngủ gợi cảm mới mua, vừa tủi thân vừa cố gắng chiều lòng tôi. Nhưng rất lâu sau, tôi chỉ có thể thất vọng nói một câu:"Xin lỗi.

"Cô ấy ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh trong bóng tối, rồi nhẹ nhàng an ủi:"Không sao đâu, dạo này anh áp lực quá mà. Mai em sẽ đi lấy ít thuốc bắc để anh điều dưỡng nhé." 

Tôi lặng lẽ mặc lại quần áo, nói rằng mình ra ban công hút thuốc. 

Trong màn đêm yên tĩnh, khói thuốc mờ ảo bao quanh. 

Tôi không thể ngăn mình nghĩ đến một điều: 

Hình như Thẩm Man vẫn còn những mặt mà tôi chưa từng biết đến… 

08 

Vì chuyện xảy ra hôm trước, tâm trạng của Bạch Băng Ngọc trở nên tồi tệ. 

Tôi cảm thấy áy náy nên đặc biệt dành ra một ngày để cùng cô ấy tham dự vòng bán kết piano của Tiểu Bối. 

Nhất Phiến Băng Tâm

Thực ra, Tiểu Bối không có năng khiếu âm nhạc. 

Lần này nhường suất thi của Hoan Hoan cho con bé, chỉ vì một lần Bạch Băng Ngọc kể lại trong nước mắt về sự vất vả khi một mình nuôi con, và nói rằng ước mơ lớn nhất của cô ấy là Tiểu Bối có được những gì mà những đứa trẻ khác có. 

Khi ấy tôi nghĩ đó chỉ là chuyện nhỏ. 

Hoan Hoan có năng khiếu âm nhạc bẩm sinh, đã giành vô số giải thưởng. Tôi nghĩ con bé thiếu một lần cũng chẳng sao. 

Không ngờ phản ứng của Thẩm Man lại gay gắt như vậy. 

Dường như kể từ lần đó, Thẩm Man không còn chủ động gọi cho tôi thêm lần nào nữa. 

Tại địa điểm thi, tôi bất ngờ nhìn thấy Thẩm Man và Hoan Hoan. 

Tôi và Bạch Băng Ngọc mỗi người nắm một tay Tiểu Bối, tình cờ chạm mặt họ. 

Tôi lên tiếng gọi: 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!