06
Tôi không hiểu mình bị làm sao.
Từ khi Thẩm Man đồng ý ly hôn, những ký ức mà tôi từng không để tâm, thậm chí đã lãng quên, bất chợt hiện lên một cách không thể kiểm soát.
Tôi nghĩ có lẽ con người thường hay hoài niệm, hoặc đây là cách não bộ tự cắt đứt mối liên hệ với quá khứ.
Tôi đưa Bạch Băng Ngọc về nhà gặp ba mẹ.
Cô ấy rất khéo léo, mang theo nhiều món quà đắt tiền, nhưng ba mẹ tôi lại cực kỳ lạnh nhạt với cô ấy.
Họ luôn phản đối gay gắt chuyện tôi ly hôn với Thẩm Man.
Có lần tranh cãi dữ dội, ba tôi tức giận chỉ thẳng vào mặt tôi, quát:
"Đúng là ngu ngốc hết thuốc chữa! Cái mà con dùng cả mạng sống để đổi lấy, con không biết trân trọng. Con có biết Thẩm Man đã hy sinh những gì vì con không? Sau này có ngày con sẽ hối hận!"
Nhất Phiến Băng Tâm
Mình im đi!
Mẹ tôi hét lên ngăn ông, rồi bật khóc:
"Ông muốn nó trở lại như trước đây à…"
Bạch Băng Ngọc ngồi trong xe, đôi mắt đỏ hoe, trông rất tủi thân.
Tôi an ủi cô ấy:
"Người cưới em là anh, không phải ba mẹ anh. Đừng để tâm quá."
Cô ấy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, rồi hỏi:
"Mẹ anh nói không muốn anh 'trở lại như trước đây', nghĩa là sao?"
Tôi cười, đáp:
"Em không tưởng tượng được đâu. Trước đây anh là một kẻ hư hỏng chính hiệu, rượu chè, đánh nhau không thiếu món nào. Có lần đánh nhau bị đập vào đầu, phải nằm viện, từ đó cứ xúc động là đau đầu. Ba mẹ anh sợ anh tái phát thôi."
Tối hôm đó, để dỗ Bạch Băng Ngọc vui, tôi đưa cô ấy đến một quán bar mới mở.
Đây là một quán bar phong cách cổ điển, nhạc cổ truyền du dương, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào sân khấu trung tâm, nơi một người phụ nữ trong bộ sườn xám thướt tha đang chơi đàn tỳ bà.
Người phụ nữ đó hơi nghiêng đầu, mái tóc dài xõa che khuất nửa gương mặt, những ngón tay lướt nhẹ trên dây đàn, tạo nên âm thanh mềm mại như suối chảy.
Tôi ngẩn người nhìn, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ, xa xăm mà mơ hồ, như có hàng ngàn cây kim nhỏ đ.â. m vào tim.
Bạch Băng Ngọc khẽ cười, ghé sát tai tôi thì thầm:
"Anh bắt đầu rung động với em từ lần họp ở cổ trấn đúng không?"
Tôi hoàn hồn, mỉm cười:
Em cũng tinh ý đấy.
Cô ấy tựa đầu lên vai tôi, vừa ngọt ngào vừa bùi ngùi:
"Hôm đó em cũng mặc sườn xám và chơi đàn tỳ bà, dù chỉ là giả vờ đánh thôi. Ánh mắt anh lúc ấy, giống hệt bây giờ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!